Ngâm suối nước nóng xong, đầu tiên là khoan khoái, ngay sau đó là uể oải, Tào Tương mới khỏi bệnh lại càng như thế, ngồi xuống cái ghế dài, lại sai nô phó mang rượu hoa quả tới, định nói chuyện tử tế với Vân Lang.
Lúc này Tào Tương mới giải thích lý do hắn nói tới Hàn An Quốc:” Hàn An Quốc chết rồi, vị trí Tài quan tướng quân để trống, ta muốn nó, nhưng Lang quan lệnh Lý Tức cũng muốn, mà bệ hạ thì đang do dự, lúc này ta cần phải biểu hiện ra tài năng phù hợp, ngươi bảo xem, ta phải làm sao?”
Vân Lang nhìn Ly Sơn bao phủ trong ráng chiều, hỏi:” Ngươi muốn biểu hiện tài năng ở mặt nào?”
“ Thế nào cũng phải thể hiện được chút tài lãnh binh. Nhưng ở mặt này, ta không hơn được người ta.” Tào Tương rõ là không đủ tự tin:” Lý Tức có thể sánh ngang với Lý Quảng, ta bất mãn với hắn cũng không nói lời trái lòng.”
Vân Lang vỗ vai hắn:” Ngươi mà nghĩ thế thì vô vọng thật rồi, không cần biết trước kia Lý Tức là ai, bây giờ hắn là đối thủ cạnh tranh với ngươi, dù có tôn kinh cũng giữ trong lòng, đừng nói ra. Nếu bệ hạ biết ngươi sùng bái Lý Tức như thế thì còn phải đắn đo gì nữa, lập tức bổ nhiệm Lý Tức cho rồi.”
“ Ta biết, nên ta định hãm hại Lý Tức, ngươi thấy sao?” Tào Tương nhìn Vân Lang chằm chằm:
“ Không hại người ta bị xét nhà diệt tộc chứ?”
“ Không tới mức đấy, tóm lại khiến hắn phải trốn trong nhà lánh nạn, không thể nhảy ra.”
Vân Lang không quen Lý Tức, cả trên lịch sử thì y cũng chỉ nhớ mang máng hình như có người như vậy, Tào Tương muốn hãm hại người ta, vậy tùy hắn, thủ đoạn chính trị mà thôi.
Sở dĩ nói ra vì bằng hữu với nhau đôi khi là thế, hắn muốn thể hiện sự coi trọng với Vân Lang, nhưng sẽ không vì ý kiến của Vân Lang mà thay đổi, thậm chí Vân Lang đoán, kỳ thực Tào Tương đã hành động rồi.
Xã hội giao tình và lợi ích từ đó mà hình thành, nó không phải do đời sau phát minh, mà xuất phát từ thời tổ tiên.
Vùng quê thì đương nhiên là trống trải, kỳ thực con người nghĩ vậy thôi, người ta đang sống rất náo nhiệt, chẳng những có cái cây cao đua nhau hướng về phía mặt trời, có bụi thấp khắp nơi, ve sầu kêu trong bãi cỏ, châu chấu quyết đấu trên lá cây, hai còn rắn quấn lấy nhau suốt từ nơi này đến khi biến khỏi tầm mắt.
Chưa bao giờ tịch mịch, chỉ có nhân loại ép đem tịch mịch của mình gán cho đồng quê.
Vân Lang lom khom trong ruộng lúa mạch, dùng liềm gặt lúa, đây là công việc hết sức vất vả, nhất là trong biển lúa mênh mông phải chọn ra bông lúa khỏe mạnh nhất, với người không có kinh nghiệm như Vân Lang rất khó khăn.
Nhìn thấy bông lúa tương đối tốt, lại do dự nghĩ xem liệu có bông lúa tốt hơn không, khiến cho y đi qua đi lại mảnh ruộng này ba lần rồi, bông lúa trong gùi ít tới đáng thương, hơn nữa lại còn chưa phải bông lúa chắc mẩy nhất.
Ngược lại Mạnh Đại và Mạnh Nhị thu hoạch tốt hơn nhiều, thi thoảng lại thấy họ reo hò vung liềm xoét một cái, suốt cả buổi sáng hai huynh đệ vui vẻ thu hoạch đày ắp, đã thế lại còn chọn được những bông lúa tốt nhất.
Vì thế Vân Lang thu hoạch hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
“ Các ngươi hiểu cái rắm ấy, thiếu gia là người thượng đẳng, cho nên mới cẩn trọng như vậy, người không cần thứ tốt nhất, không lấy thứ kém nhất, mà chọn thứ vừa vặn, đó chính là cái đạo ...” Lương Ông lại lần nữa thay đổi cách xưng hô, lần này là cách xưng hô do chính thiếu gia bảo, cảm thấy thuận miệng lắm:
Vân Lang phe phẩy quạt lông đóng giả cao nhân, nhắc nhở:” Đạo trung dung.”
“ Là đạo trung dung, hiểu chưa?”
Giọng Lương Ông vang vang khiến mọi người lần nữa nhìn Vân Lang với ánh mắt ngưỡng mộ, họ chẳng hiểu đạo trung dung là gì, chỉ cần là học vấn thì ghê gớm rồi.
Lời này tất nhiên là đánh rắm thôi.
Trồng lương thực thì tất nhiên phải chọn cái tốt nhất, còn làm theo đạo trung dung thì năm sau cả trang chết đói ráo.
“ Các ngươi vẫn phải chọn thứ tốt nhất, không nên học theo thiếu gia, vì các ngươi là lũ ngu độn, học bừa không được còn làm hỏng việc ...”
Vân Lang không để ý tới bài diễn thuyết sặc mùi tư tưởng nô lệ của Lương Ông, lén đem bông lúa của mình so với của huynh đệ Mạnh, kỳ thực chẳng có gì mà so sánh, người ta ăn đứt, thắng áp đảo luôn.
Thôi loại chuyện này giao cho người tâm tư đơn thuần làm vậy, mình bỏ đi, từ nhỏ đã mình đã chẳng thuần khiết nữa là bao giờ đâu.
Chuyên chú là một phẩm chất cao quý, nhất là đối diện với công trình sinh học mà Vân gia sắp tiến hành càng cần kiên trì bền bỉ không bỏ cuộc, bồi dưỡng lương giống là quá trình buồn tẻ.
Thực ra rất đơn giản, như chọn cây cải trắng to nhất, cho tằng tịu với nhau, lấy hạt giống, đem trồng, cứ thế tiếp tục tiến hành, Vân Lang cho rằng sớm muộn mình cũng được ăn cải trắng to mấy chục cân.
Nếu như từ trong ruộng lúa mạch chọn những bông chắc mẩy nhất, trồng xuống, năm sau lại chọn bông chắc mẩy hơn, cứ như vậy, Vân Lang sẽ có ruộng lúa mạch một mẫu năm trăm cân.
Khi tư tưởng này được sự nhiệt tình của Lương Ông truyền bá đi, Mạnh Đại cho rằng nhốt gà với vịt với nhau, chúng sẽ sinh ra loại gia cầm mới --- Gà vịt!
Đương nhiên bọn trẻ con hết lòng tin tưởng vào lời Mạnh Đại, bọn chúng chẳng những tin mà còn làm theo, cải biến duy nhất là chúng đem gà với ngan nhốt cùng nhau, lén nói Mạnh Đại ngu, vì sao không làm ra loại gia cầm tên là gà ngan, ngan rõ ràng là to hơn gà nhiều.
“ Óc ... Óc gì nhỉ? Lần trước ngươi chửi thế nào nhỉ?”
Vân Lang mệt mỏi từ ngoài trở về nghe Tào Tương hỏi thuận miệng chửi luôn:” Óc chó.”
“ Đúng là óc chó! Nghe y chửi mấy lần mà toàn quên, giờ thì ta nhớ rồi, trong Vân gia trang toàn loại óc chó.”
Tào Tương bê một cái bát mỳ trộn lớn cười ha hả khen ngợi người Vân gia trang tử. Nay bệnh của hắn đã khỏi, sức ăn kinh người, trước kia ăn vào nuôi giun hết, giờ thì nuôi thân thể, cho nên đã thoáng thấy phong thái của thế gia công tử, song hắn vẫn chuẩn bị ăn thêm một chút, vậy mới có thể thành tráng hán mang khải giáp mấy chục cân múa mã sóc giết địch.
“ Người ta cười ta quá điên rồ, ta cười người ta nhìn chẳng thấu, không thấy mộ chư hầu khắp thiên hạ, không hoa không rượu chỉ lưỡi cày.” Vân Lang tủm tỉm cười sửa bừa sửa bậy thơ của Đường Dần rồi đọc ra, sau đó cẩn thận trải những bông lúa mạch dưới ánh mặt trời, tỉ mỉ dàn đều ra, cha mẹ chết đói chứ không ăn lúa giống, thứ này không thể qua loa.
Còn về phần người khác xem thường công trình sinh học mà Vân gia đang tiến hành thí điểm, đó là do kiến thức hạn hẹp của cổ nhân, chấp làm gì.
Tào Tương lẩm nhẩm đọc lại bài thơ kia: “ Câu này thơ không tệ, đọc thuận miệng lắm, lần sau gặp loại óc chó khác sẽ đem nói ra, chắc là không tệ. Phải rồi, ngươi chuẩn bị một chút, mai mẫu thân ta tới cảm tạ ngươi, mang theo nhiều lễ vật lắm.”
Vân Lang nghe một cái là mặt nhăn như bị rách, chỉ phó phụ tất bật chạy qua chạy lại:” Sắp tới vụ thu hoạch rồi, giờ mẫu thân ngươi tới làm gì? Quên mất chuyện năm ngoái rồi sao? Nếu lại có một trận mưa lớn nữa thì một năm vất vả mất hết.”
Tào Tương cười ha hả:” Hết cách, chuyện ngự sử đại phu Lý Túc đôn luân trong thời gian cả nước để tang thái hoàng thái hậu bị phát giác, đây là hành vi đại bất kính với thái hoàng thái hậu, bệ hạ cho rằng hành hi của hắn mất thể diện, phạt đi thủ lăng một năm.”
“ Ai đi nhìn trộm phu phụ nhà người ta đôn luân?” Vân Lang tròn mắt:
“ Cần gì ai nhìn trộm, tuổi tác nhi tử Lý Dũng của hắn chính là chứng cứ, ha ha ha.”
Chuyện thú vị như thế tất nhiên là Vân Lang cũng cười lớn theo, niềm vui họa hại người khác phải có người chia sẻ mới vui.