Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 162 - Q1 - Chương 162: Trưởng Công Chúa Cường Hãn.

Q1 - Chương 162: Trưởng công chúa cường hãn. Q1 - Chương 162: Trưởng công chúa cường hãn.

“ Mẫu thân ta tới Vân gia trang tử không ở lại đâu, ném một đống lễ vật cho ngươi rồi tới Trường Môn cung!” Cười xong Tào Tương quay lại chính sự:

Vân Lang chỉ biết lắc đầu, tên này quá tệ, từ khi phát hiện không thắng nổi A Kiều thì hắn chuyển chiến thuật, thua càng nhiều càng tốt, quả nhiên Trường Bình công chúa không để người ta ức hiếp con mình:” Nói vậy mẫu thân ngươi chuẩn bị ngả bài với A Kiều rồi?”

“ Ngả bài? Ồ từ này dùng rất tốt, rất trực quan …” Tào Tương thích nhất là Vân Lang luôn có nhiều từ mới mẻ, mặt dày mày dạn nói:” A Kiều thân là trưởng bối lại ức hiếp ta lâu như thế, thắng ta bao nhiêu tiền như thế, phải có câu trả lời chứ? Ta là vãn bối, bị trưởng bối khinh nhục đành nhẫn nhịt, còn mẫu thân ta không phải cố kỵ gì cả.”

“ Ta nhớ không nhầm thì ngươi có lòng dạ bất lương trước mà.”

“ Đúng, nhưng mẫu thân ta không biết, ta là đứa ăn chơi không biết học cái hay, A Kiều thân là trưởng bối lại không biết khuyên giải, lại dùng thân phận trưởng bối lấy tiền của ta, chuyện như thế mẫu thân ta chẳng lẽ không nên hỏi tới?”

Vân Lang gãi cằm:” So với tao ngộ của A Kiều, ta còn may chán.”

Tào Tương cười lạnh:” Còn không phải sao, nếu ngươi biết thêm nhiều chuyện về mẫu thân ta, ngươi sẽ thấy người đã thực coi ngươi là vãn bối để che chở rồi.”

Vân Lang thương hại Tào Tương:” Dưới sự quan tâm như thế mà ngươi sống được tới ngày hôm nay, đúng là khổ cho ngươi.”

Tào Tương đặt bát mỳ xuống:” Ngươi có thành kiến với mẫu thân ta rồi, có biết đêm trước khi gả tới Vệ gia, mẫu thân ta ôm ta khóc suốt cả đêm không?”

Vân Lang không thấy mình có thành kiến gì ở đây, chẳng qua Tào Tương là nhi tử nàng, tất nhiên là khác.

Khi Trường Bình tới, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm cũng đi theo.

Mùa thu hoạch, quân ngũ cũng cho nghỉ, đương nhiên chỉ vẻn vẹn người ở một dải Trường An thôi, mà còn phải là quan quân, chứ sĩ tốt thì mơ đi, không có chuyện may mắn đó đâu.

“ Phải ăn thức ăn cho lợn cả một tháng.” Lý Cảm bi phẫn hét lên:

Hoắc Khứ Bệnh bình thản hơn:” Ngươi muốn ăn ngon thì nhanh chóng lên làm tướng quân đi.”

Hơn một tháng không gặp thôi mà Vân Lang cảm giác tên này lại cao hơn rồi, cặp lông mày sâu róm buồn cười kia cũng có chút góc cạnh cứ phát triển thế này thành mày kiếm trong truyền thuyết.

Quan Trung toàn sinh mỹ nam tử, không chỉ Hoắc Khứ Bệnh trông mạnh mẽ, cả Lý Cảm cũng có khuôn mặt vuông vức đường đường, còn về phần Vân Lang và Tào Tương thì có chút âm nhu. Nhất là Tào Tương, vừa mới có chút da thịt, đứng ở đâu cũng làm dáng ưỡn trước vểnh sau, cứ như nữ tử thanh lâu đang mời khách.

Vậy mà Trường Bình nhìn thấy thằng con biến thái của mình lại hoan hỉ lắm, kệ đám Vân Lang ở đó, nắm tay nhi tử nhìn từ trên xuống dưới, còn bóp chỗ nọ, nắn chỗ kia.

Tào Tương xấu hổ cực độ vì đám Vân Lang đang cười rất đểu giả nhìn hắn.

“ Vẫn cứ gầy lắm, ăn nhiều vào, trong xe có thuốc bổ mẫu thân lấy từ trong cung, tẩm bộ cho tốt, con ta sẽ lại là thiếu niên tuấn mỹ nhất Trường An.” Trường Bình dặn dò:

Vân Lang vội nói vào:” Công chúa, hiện không dùng thuốc bổ được, chỉ cần ăn uống thích hợp là tốt nhất rồi, có câu thuốc luôn mang ba phần độc. Tương ca nhi kỳ thực hiện giờ mới đuổi được bệnh đi thôi, thể chất vẫn còn kém lắm, phải kiên trì mới có kết quả tốt nhất, bất kỳ con đường tắt nào cũng không phải là ý hay đâu.”

Cực kỳ hài lòng với tình hình sức khỏe của nhi tử lúc này, Trường Bình vui vẻ nói chuyện với bốn thiếu niên, khích lệ một phen, đều là những lời mua chuộc lòng người của hoàng gia, sau đó ánh mắt hướng về phía Trường Môn cung.

“ Đi theo ta.”

Trường Binh nói rồi treo mép váy lên móc vàng ở hông, bước thẳng về phía Trường Môn cung, lần này nàng không có hứng thú đi đại môn.

Tào Tương làm mặt quỷ với Vân Lang đang mặt mày nhăn nhó, y đành kéo cả Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm đi theo chết chùm.

Cái vùng đất mà Vân Lang trước giờ tránh như tránh tà lại chẳng có gì đặc biệt, Trường Môn cung nổi tiếng lại chẳng có bất kỳ cái gì xứng đáng với danh tiếng đó, lầu gác nhiều một chút, có xa hoa một chút thì có gì đặc biệt đâu, cả cung điện chẳng có gì, chẳng có ao sen, chẳng có giả sơn, chẳng có cầu nhỏ, chẳng có kỳ hoa dị thảo. Chỉ có bải cỏ rộng mênh mông mà mấy cái lầu gác trơ trọi chẳng hòa nhập với xung quanh, khung cảnh buồn tẻ, đám cung nhân cũng im lìm thiếu sức sống, xét ở mặt này gọi là lãnh cung cũng chẳng sai.

Lão thái giám Đại Trường Thu đã nhận được hộ vệ bẩm báo từ trước, vội vàng chạy tới địa giới sát với Vân gia chờ đợi, quỳ rạp xuống khấu đầu:” Nô tài bái kiến trưởng công chúa.”

“ Dẫn đường.” Trường Bình lành lạnh nói một câu:

Đại Trường Thu lại có vẻ rất hưởng thụ đại ngộ này, khom lưng đi theo nói:” Nương nương đang ngủ trưa, nghe nói Trưởng công chúa tới liền dậy trang điểm.”

Có lẽ là vì ở cùng Thái Tể quen rồi, Vân Lang chẳng hề kỳ thị hoạn quan, nhìn thái độ của Đại Trường Thu thì có vẻ A Kiều không hề chuẩn bị trước, hôm nay chắc là có trò hay.

Trưởng công chúa với phế hậu, đời sau thì là nàng dâu và chị chồng, bất kể thế nào cũng rất hay.

Vân Lang lần đầu tiên nhìn thấy A Kiều, cảm thấy điển cố Kim ốc tàng Kiều là cực kỳ có lý, nữ tử kiêu ngạo như kim phượng hoàng này dùng một căn nhà vàng mà nuôi không hề quá.

A Kiều trông không phải quá xinh đẹp, mà toàn thân phát ra sự cao quý khó diễn tả, mái tóc của nàng vẻn vẹn dùng dải lụa buộc lại, vắt nghiêng qua một bên vai, ăn mặc cũng đơn giản vẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Trưởng công chúa với phế hậu, đời sau thì là nàng dâu và chị chồng, bất kể thế nào cũng rất đáng chờ đợi.

Thế nhưng Vân Lang rất thất vọng, hai nữ nhân gặp mặt chẳng có cảnh sao hỏa va địa cầu như y nghĩ, lại còn thì thầm cười nói, cứ như đôi tỷ muội thân thiết.

“ Muội muội hơi hao gầy đó, vậy cũng tốt, A Trệ không thích mỹ nhân quá đầy đặn đâu, giờ là vừa vặn.” Trường Bình nắm tay A Kiều nói đầy quan tâm tình cảm:

A Kiều khả năng là cảm động lắm nên vừa nắm tay Trường Bình dẫn lên lầu các vừa ân cần nói: “ Người Lưu gia đa phần bạc tình quả nghĩa, người Tào gia thì lại đoản mệnh, tỷ tỷ nên thường làm việc thiện, cầu khấn thần linh, để được phù hộ sức khỏe an khang.”

Hai người lên phòng ngủ của A Kiều, nghe nói chuyện thì A Kiều có một bộ y phục đẹp muốn mặc cho Trường Bình xem, để Trường Bình đánh giá, mặc bộ y phục đó liệu có đánh động được trái tim lạnh giá của Lưu Triệt hay không.

Cho dù Vân Lang rất rất muốn nhìn cảnh hai người họ chửi nhau, nhưng cũng không dám đi theo.

Kỳ thực vừa rồi bọn họ đối đáp với nhau vô cùng đặc sắc, Trường Bình mỉa mai A Kiều trước kia quá béo, nên mất lòng hoàng đế, còn A Kiêu thì chửi mắng Trường Bình bạc bẽo tái giá, mắng luôn nhi tử nàng sẽ không có kết quả tốt.

Lời ác độc được nói ra bằng ngôn từ mỹ lệ, càng không có tình người.

Tào Tương hình như có niềm tin không thể lay chuyển vào mẫu thân của hắn, đủng đỉnh chắp tay sau lưng ngắm nghía đại sảnh. Còn Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm thì chăm chú nghiên cứu một cái vỏ ốc lớn, bên trong chứa đầy trân châu, ánh nắng chiều chiếu qua, vân ngầm lưu chuyển chiếu lên mặt họ, đẹp tựa không phải vật của nhân gian.

“ Mười vạn tiền mua được không?” Vân Lang hâm mộ hỏi:

Đại Trường Thu đưa tay nhón một viên trân châu to bằng quả trứng vịt:” Cầm cho chắc, đừng để mất, mười vạn tiền đó.”

Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm đều xấu hổ thay cho Vân Lang, cái thứ này trăm vạn chưa chắc mua được, chỉ có Vân Lang thản nhiên cho vào lòng, vỗ vỗ nó, chưa trả tiền đã tuyên bố:” Nhất định không mất đâu, ông có hối hận cũng muộn rồi, giờ nó là của ta.”

Đại Trường Thu cười ha hả:” Ngươi là thiếu niên thú vị đấy.”

Nói rồi đi lên phòng ngủ của A Kiều, đoán chừng giúp chủ nhân cãi nhau với công chúa.

Bình Luận (0)
Comment