Đại Trường Thu vừa mới đi Hoắc Khứ Bệnh đang định quát Vân Lang vì sao thiếu cốt khí như thế thì Tào Tương dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, lấy một nắm trân châu trong vỏ ốc cho vào lòng, mặt chẳng có chút xấu hổ nào.
Làm xong hắn còn đi tới gần tỳ nữ đứng ở góc phòng dọa:” Dám nói ra, ta đánh chết ngươi.”
Hoắc Khứ Bệnh mặt tối sầm, kéo Tào Tương lại quát:” Ức hiếp một hạ nhân thì hay ho gì!”
Tào Tương thản nhiên như không:” Số trân châu này vốn là của ta, bị A Kiều thắng mất, người ta bày hết ra đây là để làm mẫu thân ta mất mặt. Nói cách khác, người ta đã định trả cho ta rồi, tên hoạn quan khốn kiếp còn khảng khái cho Vân Lang, kỳ thực vì lấy đồ của ta cho y đấy.”
Hoắc Khứ Bệnh hiểu ra, sắc mặt liền khá hơn. đồ một khi vào tay cữu mẫu hắn thì khác nào vào miệng tỳ hưu, người khác không có phần rồi, dù Tào Tương cũng thế, kỳ thực vừa rồi Tào Tương dọa thị tỳ kia không được nói cho mẫu thân hắn, vậy không phải sai.
Lý Cảm chỉ một cây san hô đỏ đặt ngay ngắn trên bàn:” Vậy đây cũng là đồ của nhà ngươi?”
Tào Tương thở dài:” Ngươi thử nói thử xem.”
Lý Cảm nghe vậy mừng lắm, đi tới chộp ngay san hô cho vào hộp, đeo chặt bên hông, xem chừng cũng không định trả nữa, ai chả biết Trường Bình công chúa giàu nứt đố đổ vách, tổn thất một chút này chẳng khác gì chín trâu rụng một cọng lông.
Hồi lâu Trường Bình và A Kiều từ trong phòng đi ra, vãn tay trong tay thân thiết.
“ Trường Môn cung vệ đã hoang phế rất lâu, nhờ Tào Tương huấn luyện bọn họ, A Kiều ghi nhớ trong lòng.”
Trường Bình mỉm cười thân thiết:” Muội là trưởng bối của nó, sau này có chuyện gì khó cứ bảo nó làm.”
Đại Trường Thu sai người đem đồ trong sảnh đường gói gém lại, mắt liếc qua cái vỏ ốc cực lớn kia thấy vơi đi liền nhíu mày nhìn Vân Lang, Vân Lang tất nhiên chẳng dại chịu oan ức thay cho người khác, chỉ chỉ Tào Tương. Đại Trương Thu phì cười, sau đó tiếp tục chỉ huy tỳ nữ cho bảo bối vào rương.
Nếu Tào Tương đã trộm đồ của chính hắn, Đại Trường Thu sẽ không nói ra.
… …
“ Trường Bình công chúa dựa uy đại thắng của Đại tướng quân Vệ Thanh ở Nhạn Môn Quan, dẫn bốn thiếu niên anh kiệt, lấy thế dời non lấp biển tiến công khiến phế hậu A Kiều mất đi sự che chở của hoàng đế phải cúi đầu. Ngoan ngoãn đem tiền bạc đã thắng được trả lại toàn bộ, hơn nữa ở cung uyển của mình khuất nhục ký một loạt điều ước bất công, sử viết: Trường Môn điều ước.”
“ Điều nước này có mười tám điều khiến người ta khó chấp nhận nhất, nhưng binh tới dưới thành, phế hậu A Kiều không thể không cúi đầu, mặc người giết mổ. Giờ chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Bình Dương hầu Tào Tương giải thích kỹ nội dung điều ước, cùng với giải thích điều ước này có lợi gì cho sĩ đồ của hắn sau này.” Vân Lang cầm chén rượu đứng trên lầu hai, thao thao bất tuyệt với ba thiếu niên đã ngã nghiêng ngả:
Quả nhiên biết mẹ không ai bằng con, trong ánh mắt cực kỳ thất vọng của Tào Tương, Trường Bình cực kỳ vô lý đem hết tài sản vốn thuộc về Bình Dương hầu phủ về nhà, giống như trước kia nàng lấy đi số tiền ít ỏi của Vân Lang, danh nghĩa là --- bảo quản.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm, Tào Tương hài lòng uống một ngụm sữa hươu đặc sản Vân gia trang tử:” Lần này sở dĩ có được đại thắng là nhờ chư vị huynh đệ dốc toàn lực giúp đỡ, trong đó Vân tư mã, Lý lang quan thực sự là vẽ rồng thêm mắt, hai tên khốn kiếp thuận tay dắt dê, lấy không ít tiền của ta. Khứ Bệnh, ngươi đánh giá xem, mẫu thân ta lấy tiền của ta đã đành, sao hai bọn chúng cũng được lấy.”
Hoắc Khứ Bệnh cầm chén rượu mắt nhìn Đại Vương say đắm, đến giờ hắn vẫn ao ước có một con hổ:” Theo như ta biết, khi bọn họ lấy trộm, số tiền đó thuộc về Trường Môn cung, người Trường Môn cung không truy cứu, ngươi có tư cách gì mà hỏi.”
Lý Cảm dở say dở tỉnh vỗ tay cười lớn:” Loạn thế dễ phát tài, chuyện hôm nay cả đời gặp được mấy lần, không biết ra tay, gia gia sao là huân quý hợp cách? Nói ra thì A Lang tâm tư nhạy bén nhất, gia gia còn chưa hiểu ra sao, nếu y không thăm dò Đại Trường Thu, lấy đâu ra con đường phát tài của huynh đệ ha ha ha.”
Vân Lang tay cầm quạt lông ngan, khách khí chắp tay cảm tạ.
Hoắc Khứ Bệnh trầm ngâm:” Kỳ thực con người A Kiều nương nương không tệ, chẳng qua bị chiều hư thôi. Từ khi sinh ra là viên minh châu được nâng niu trên tay người tôn quý nhất thiên hạ, bất kể Đậu thái hậu hay tiên đế, có ai không tốt với nàng từ gan ruột? Ta mà sinh ra trong hoàn cảnh đó cũng kiêu căng thôi.”
“ Ai cũng nói nàng ngang ngược, nhưng bọn họ quên nhờ có A Kiều nương nương mà năm xưa họ có con đường sống, khi đó huân quý được nàng cứu vớt ít à? Tất nhiên một số phải bỏ tiền, nhưng một số được A Kiều nương nương trượng nghĩa bênh vực.”
“ Nếu nàng muốn lập nên thế lực của mình, những người đó sẽ một lòng đi theo, nhưng nàng cho rằng mình là kim phượng hoàng trên trời, chẳng cần ghi nhớ chuyện nhỏ. Dù thế ngày nàng bị phế hậu, vẫn có hai lão thần húc đầu chết ở cửa cung, đó không phải người dựa vào tiền bạc quyền thế mà mua chuộc được.”
“ A Tương, ngươi vừa phải thôi, có người mà nghe thấy hành vi của ngươi ở Trường Môn cung, e là có hậu quả đấy. Người một lòng với A Kiều vẫn nhiều lắm.”
Tào Tương chẳng coi ra gì, dọa ngược lại::” Ngươi mới cần lo, cữu cữu và di mẫu ngươi là tử địch của A Kiều, A Kiều luân lạc tới ngày hôm nay có liên quan lớn tới nhà ngươi.”
Hoắc Khứ Bệnh cười khẩy:” Ai bảo ngươi là di mẫu hoàng hậu của ta hại A Kiều nương nương tới nước này? Chính nàng cũng không thừa nhận. Năm xưa A Kiều nương nương rời tẩm cung hoàng hậu vứt phượng quan cho di mẫu ta như vứt rác, còn nói, thân là nữ nhân, ai hơn được nàng? Sau đó còn hướng về phía cung điện bệ hạ chửi bới nửa canh giờ, bảo bệ hạ có mắt không tròng, sủng ái nữ nô.”
“ Người ta từ đầu tới cuối không để di mẫu ta vào mắt thì làm gì có thù hận? Ta nghĩ, dù bệ hạ có hạ chiếu thư phế hậu, chỉ cần A Kiều nương nương nhận sai, chuyện tám thành sẽ qua, nàng vẫn là hoàng hậu, đâu ra nhiều chuyện về sau như vậy.”
Vân Lang không có tư cách bình luận ở loại chuyện này, nhưng mà thấy cái thói quen cứ giao hảo với ai là nói hết gan ruột ra của Hoắc Khứ Bệnh là không hay, phải sửa.
Cuộc đời là cả quá trình dài, bằng hữu muốn nương tựa nhau đi tới cuối đường khó lắm, nhất là người có địa vị càng như thế, đôi khi chuyện phát triển theo hướng không phải ý muốn của con người có thể thay đổi.
“ A Bệnh nói có lý.” Lý Cảm gật gù tán đồng phân tích của Hoắc Khứ Bệnh:” Nghe nói A Kiều nương nương ngàn vàng mua thơ, từ chỗ Tư Mã Tương Như kiếm được một bài Trường Môn phú, khiến bệ hạ nghe xong rơi lệ, sau đó bệ hạ tới Trường Môn cung hội diện A Kiều nương nương, không rõ sau đó kết quả thế nào.”
Tào Tương cũng biết chuyện này:” Trường Môn phú rất u oán, mang theo ý hối hận vô cùng, chẳng giống tính A Kiều.”
Không ngờ sự kiện này đã xảy ra rồi, còn bài Trường Môn phú thì Vân Lang không lạ gì:” Đương nhiên không giống, có câu thơ là tiếng lòng, đáng tiếc bài phú đó lại xuất phát từ tay Tư Mã Tương Như, kẻ này chỉ coi văn chương như thế công cụ, lại giỏi nắm bắt tâm lý người khác, hắn dựa vào hoàn cảnh của A Kiều, tâm cảnh của hoàng đế, viết ra thứ văn chương chuyên làm động lòng người, bệ hạ sao chẳng xúc động.”