“ A Lang thì tất nhiên là không thích thơ của Tư Mã Tương Như rồi.”
Tào Tương cười phá lên vô cùng đều giả, Lý Cảm cũng cười khùng khúc xem ra hiểu tên bạn xấu ám chỉ điều gì, Vân Lang chỉ có thể nín nhịn, nếu truy cứu là nhảy vào bẫy của hai tên khốn.
Hoắc Khứ Bệnh đập rầm cốc rượu đồng xuống:” Nữ nhân thật phiền, nếu vài năm nữa nữ nhi của Ngạn Đầu hầu mà cũng như thế, ta chẳng phiền chết à?”
Lý Cảm đã say nằm lăn ra sàn, thi thoảng bị Đại Vương quất đuôi vào mặt phải gạt ra:” Cưới lão bà nên chọn khuê nữ bần dân tiểu hộ, như thế về nhà vẫn do chúng ta định đoạt, ta không định ấm ức cả đời ở chuyện này đâu. Mà dù thế nào chúng ta cũng đỡ hơn A Lang, ha ha ha ...”
Vân Lang tức mình đạp Hoắc Khứ Bệnh một phát, tên miệng rộng này không biết cái gì nên nói cái gì không.
Tào Tương bò dậy:” Nói tới nữ nhân, năm nay tiết thu hoạch có ca cơ Ngô Việt biểu diễn, hai vùng đất đó xưa nay là nới sản sinh mỹ nữ, chúng ta thế nào cũng phải đi một chuyến.”
Thiếu niên là thế, một giây trước còn bất bình thay A Kiều, buồn phiền vì lão bà tương lại, chỉ lát sau đã đầy ảo tưởng về mỹ nữ Ngô Việt.
Đại Vương thì không quan tâm mỹ nữ có đẹp hay không, trời quá nóng, chỉ có tòa lầu này sàn đá, lại có gió lùa, mát vẻ vô cùng, ngẩng đầu nhìn đám thiếu niên ồn áo, lại gối đầu lên móng lớn ngủ tiếp, mùa này mà đi tìm hổ cái thì chỉ có là đồ ngốc.
A Kiều cũng cảm thấy toàn thân nóng nực, ngồi bên cửa sổ nhìn núi xa, không ngừng phe phẩy khăn tay quạt gió, khi thị nữ ở bên, nàng thấy bực mình, khi không có thị nữ thì nóng bực.
Nghe loáng thoáng có tiếng cười đùa, đi ra lan can dõi mắt nhìn xa, thấy mấy đứa trẻ con chăn vịt của Vân gia ào ào nhảy xuống kênh, để dòng nước cuốn đi, lớn tiếng gọi:” Đại Trường Thu, ta muốn đào một cái ao.”
Đào ao là một công trình lớn.
Nhất là cái ao mà A Kiều muốn lại càng lớn, nàng chỉ thuận tay vẽ một vòng đã làm cái mặt già nua của Đại Trường Thu nhăn nhúm.
Lớn đã đành, ao nước nàng muốn không phải là cái ao tầm thường, dưới đất không thể thấm nước, không được làm đau chân, không được có bùn đất làm bẩn người ... quan trọng nhất là phải đẹp, phải nhanh.
Đại Trường Thu đầu to như cái đấu.
Giữa vụ thu hoạch, ai có thời gian đi làm công tượng? Công tượng cũng đang bận rộn trong ruộng nhà mình, tượng nô của quan phủ đang xây dựng lăng tâm cho hoàng đế, thứ này khởi công từ khi hoàng đế đăng cơ.
A Kiều đưa ra yêu cầu không thích hợp vào thời điểm không thích hợp.
Đại Trường Thu chẳng giải thích cho A Kiều rằng làm như thế là không thích hợp, chẳng hỏi vì sao nàng lại muốn một cái ao, vì bà cô tổ này làm sai quá nhiều chuyện rồi, nàng không có ý xấu, chỉ là nàng sinh gia trên trời, chẳng hiểu khói lửa nhân gian, đành nghĩ cách giải quyết thôi. Ánh mắt ông nhìn sang Vân gia gần đó.
Vân gia trang vẫn đang xây dựng tưng bừng, gia nô của Trường Bình hầu phủ rất chịu khó, tiểu lâu Vân gia đã có hình dáng sơ bộ, tường bao dài dằng dặc cũng đã hoàn thành gần một nửa.
Đại Trường Thu định đi thương lượng với Vân Lang, xem có thể để những nô phó kia tới đào ao cho A Kiều không? A Kiều xưa nay rất ít kiên nhẫn, muốn cái gì không được là sẽ nổi giận.
Vân Lang sau khi nghe Đại Trường Thu giải thích thì nói:” Chỗ ta không có vấn đề, nhưng tượng nô không phải của ta, ta không có quyền chỉ huy họ, Tào Tương ở ngay tiểu lâu đối diện, sao không đi hỏi hắn?”
Đại Trường Thu xua tay:” Tào Tương là đứa trẻ thông minh, sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất, chỉ là lão phu hại công trường nhà ngài đình công, ít nhiều áy náy.”
Lão thái giám này tính tình rất tốt, nói chuyện thong thả, có lý có lẽ, nhất là ông ta cứ nhìn cảnh tượng phó dịch đông đảo ngồi ăn uống, xem ra bữa cơm này muốn không mời cũng khó.
Mỳ trộn rất dễ ăn, trông lại còn bắt mắt, rau xanh phủ trên mỳ vàng rất đẹp, nếu có tương ớt rải lên nữa thì tha hồ tuyệt, tiếc là không có.
Vài miếng thịt thái mỏng, một nửa cái tai lợn, một bầu rượu gạo mát mẻ, là toàn bộ thức ăn mà Vân Lang mời Đại Trường Thu.
Người già như Đại Trường Thu rất thích loại thức ăn dễ tiêu như mỳ sợi, cả bắp cải cũng ăn ngon lành.
Ăn không nói ngủ không ngáy là quỷ củ mà hoạn quan già giữ gìn cả đời, một bữa cơm chỉ ăn trong nửa tuần hương, sạch sẽ như chó liếm bát vậy.
Khi Hồng Tụ đưa nước ấm lên cho ông ta xúc miệng, Đại Trường Thu sững người một lúc, sau đó cảm thán:” Trẻ con Lại gia quy củ rất tốt.”
Vân Lang không ngờ ông ta nhận ra lai lịch Hồng Tụ, chỉ lên trời, không nói gì cả.
Tào Tương ngủ dậy mới biết là Đại Trường Thu tới, vội chạy tới phòng khách, nghe Vân Lang thuật lại thì thoải mái khoát tay:” Vừa vặn, ta đã ra lệnh cho gia tướng tập hợp, cả đám cung vệ cũng đang được ta gom lại, không luyện binh vội, cho đi đào ao hết.”
“ Ngươi không sợ họ bất mãn sao?”
“ Chúng không có cái gan đó, mấy năm qua đám cung vệ này thiếu giáo huấn, nhiễm nhiều thói xấu, tận dụng cơ hội khổ dịch này để trui rèn một phen mới dùng được, kẻ nào không dùng được thì cách trừ. Đợi khi bọn chúng đào ao xong thì vụ thu hoạch đã qua, tiểu lâu với tường bao nhà ngươi cũng xong, để công tượng sang hoàn thiện.”
Hai người đang nói chuyện thì Đại Trường Thu đi vào, theo sau còn có Hồng Tụ tay xách hộp thức ăn làm bằng trúc.
Đại Trường Thu nhìn Tào Tương, hai bọn họ quen nhau lâu không cần khách khí:” An bài xong chưa, mai khởi công được không?”
“ Cho vãn bối hai ngày chuẩn bị, dù sao cũng phải điều người từ Dương Lăng tới.”
Đại Trường Thu mặt chẳng thay đổi:” Vậy thì ba ngày, sau ba ngày không khởi công, lão hủ tìm bệ hạ xin công tượng.”
Vân Lang góp ý:” Nếu chỉ đào ao thôi thì có phần đơn điệu, nên trồng ít liễu bên ao, phía bên kia ao nước đào thêm cái áo nhỏ, trồng ít phù dung, có thể lấy ít ngan, vịt của Vân gia thả vào đó.”
Đại Trường Thu gật gù, A Kiều vì quá cô tịch mà tính khí mới thất thường, nếu hoàn cảnh tốt hơn, có lợi cho tu tâm dưỡng tĩnh:” Vậy Vân tư mã xem ao nước nên trang trí thế nào mới được.”
Trong ánh mắt u oán của Tào Tương, Vân Lang nhận lấy công tác thiết kế, hẹn mai khảo sát địa hình Trường Môn cung rồi quyết định, sau đó Hồng Tụ xách hộp thức ăn cùng ông ta tới Trường Môn cung.
Tào Tương nhìn Đại Trường Thu dẫn Hồng Tụ rời đi, huých vai Vân Lang:” Lão ta lừa mất thị nữ xinh đẹp của nhà ngươi đi rồi kìa.”
Vân Lang trầm ngâm:” Hình như họ quen nhau, đoán chừng có điều muốn nói, đi thì đi thôi.”
Tào Tương đố kỵ:” Lần trước ta xin ngươi thị nữ đó tới hậu hạ ta, vậy mà ngươi từ chối dứt khoát, giờ lại thoải mái như thế.”
Vân Lang lườm hắn:” Người ta là hoạn quan, ngươi là con quỷ háo sắc, ngươi thấy giống nhau à?”
“ Ha ha ha, nha đầu béo Sửu Dung của ngươi đi đâu rồi? Mấy ngày không thấy.”
Vân Lang thở dài:” Theo Trử Lang tới Dương Lăng ấp, giúp ta trông nhà, khai xuân năm sau sẽ thành thân.”
Tào Tương hừ một tiếng:” Ta tưởng ngươi bán rồi cơ, chủ gia gọi mà không tới, loại nô phó đó giữ làm gì? Ngươi nương tay quá đấy, trong nhà sẽ loạn, Tiểu Trùng cũng là đứa ngốc, xử lý sớm đi không mang họa.”
“ Nhà ngươi là hầu phủ, trong đó chứa đầy ký ức vinh quang tổ tiên, ngươi không được để tổ tiên hổ thẹn, còn phải phát huy di sản tổ tiên, dùng quân pháp trị gia không sai.” Vân Lang lắc đầu:” Vân gia thì khác, bây giờ chỉ là đại tạp viện, người tới nơi này vì muốn nơi che mưa tránh gió, đến khi họ thấy không cần nữa thì sẽ rời đi, còn ai thấy hợp với Vân gia sẽ ở lại. Ta sẽ dùng mười mấy năm gạn đục khơi trong, dựng lên một Vân gia thực sự. Còn Sửu Dung chẳng qua chỉ là con chim én nương nhờ dưới mái hiên Vân gia, giờ có nhà mới, tâm hướng về nơi đó, bay đi là chuyện thường, sao phải giết?”
“ Ta không hoàn toàn tán đồng lời của ngươi, song nghe cũng thú vị, để đợi xem Vân gia ngươi sẽ thành cái gì?” Tào Tương nhìn Vân gia khắp nơi bừng bừng sức sống, lại nói:” Khứ Bệnh từ lâu cũng muốn xây dựng đại viện tử riêng, nuôi thật nhiều kì nhân dị sĩ, hắn thích kiến thức do người lữ hành từ phương xa mang tới, bằng hữu đến thì uống rượu, kẻ địch tới thì đấu kiếm, cùng kỳ nhân túng luận phong vật bốn biển. Các ngươi đều có mục tiêu riêng, ta thế nào cũng không thể tụt hậu.”