Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm là hai người có tinh thần thực tiễn, bọn họ cực kỳ hứng thú với việc làm sao quản lý một nông trang, vì thế tới Vân gia trang tử không chỉ ăn không ngồi rồi như Tào Tương, cả ngày ở ngoài làm việc, bắt đầu từ phần nông canh cơ bản nhất.
Lúa mạch Vân gia mọc rất tốt, chủ yếu là nhờ có rất nhiều tro trong ruộng vào mùa đông, một mẫu cho ba đảm, thu hoạch này ở ruộng tốt cũng khó có, vậy mà ruộng lạ ở Vân gia lại làm được.
Sử dụng nông cụ sản xuất mới cực kỳ có lợi cho cây cối, trong đó riêng một điều thâm canh thôi đã tạo ra khác biệt lớn.
Vân gia trồng rất ít kê, cơ bản toàn là mạch, trước đó Trương Thang rất không hài lòng về chuyện này, nên khi Vân gia thu hoạch, ông ta lại tới lần nữa.
Nhìn phó phụ Vân gia gặt tới đâu nhanh chóng đốt rơm rạ ở đó, Trương Thang hỏi:” Vân Lang, ngươi vẫn giữ ý định tiếp tục trồng tiếp cả kê và cốc à?”
“ Đúng thế, đại phu cũng thấy rồi, các phó dịch đang chọn giống, bọn nhỏ đang chuẩn bị cày, sau khi thu hoạch mạch xong, đốt rạ trả ruộng, sau đó cày đất tiếp tục gieo trồng.”
Trương Thang trầm ngâm:” Lần trước sau khi nghe ngươi nói chuyện ấy, ta liền về kiểm tra ghi chép ở các nơi, cũng cách nói tứ canh ngũ tác, nhưng không phải vùng Quan Trung này, đa phần ở phương nam thời tiết ấm áp thuận lợi hơn, sao ngươi biết có thể làm được.”
Vân Lang mỉm cười:” Phải thử mới biết, dù thất bại thì chỉ tốn công sức mà hạt giống thôi.”
Trương Thang xua tay:” Ghi chép cho thấy, phương bắc có người đã làm rồi, cũng thành công, nhưng vắt kiệt sức đất, không cho đất cơ hội nghỉ ngơi, nên mấy năm liền thu hoạch không tốt, được chẳng bằng mất. Âu cũng là điều hợp lý thôi, đất đai như con người cần nghỉ ngơi, đạo lý thiên địa cũng thế nên mới có mùa đông.”
“ Sức đất có thể tăng cường hoặc bù đắp, như phân gia súc, lá rụng trong rừng, rạ sau khi thu hoạch đều là thứ tốt, thậm chí bùn ứ trong ao cũng rất hiệu quả.” Vân Lang cầm quạt lông chỉ đồng ruộng giải thích:
Trang Thang thấy vẻ tự tin của Vân Lang thì không nói nữa:” Vậy cứ để khi ngươi thu hoạch, chúng ta sẽ nói tiếp. Mà nghe nói ngươi đã trị dứt quái bệnh của Bình Dương hầu?”
“ Đâu ra quái bệnh, ở phương nam loại bệnh này phố biến lắm, phương thuốc của ti chức không phải là dùng với ai cũng hữu hiệu, dù sao cứu được ai hay người đó.”
“ Nam man chướng khí hoành hành, chỉ riêng Vân Mộng trạch ( tiền thân Động Đình Hồ) đã thành vùng yếu hại ngăn cản bắc nam.” Trương Thang gật gù:” Năm xưa Tần Hoàng phái Triệu Đà, Nhâm Hiêu đánh phương nam, đến thời Tần Mạt, Nhâm Hiêu chết bệnh, Triệu Đà tự lập nước Nam Việt, dọc ngang vạn dặm, sánh ngang với nước Sở xưa, tới nay còn chưa quy thuận, chỉ vẻn vẹn dùng thân phận chư hầu cung phụng bệ hạ, trong nước vẫn tự xưng hoàng đế, đáng hận lắm, sớm muộn cũng phải diệt chúng.”
“ Người nam tin thần vu, mắc bệnh đại đa số coi là ma quái nhập mà đốt chết, cách đó tuy thô bạo, song lại ngăn cản dịch bệnh một cách hữu hiệu. Phương thuốc của ngươi mà lan truyền đi, được lợi không phải Đại Hán ta, mà là Nam Việt, bởi thế phải do thái y lệnh chưởng quản.”
Thì ra đây mới là mục đích chính ông ta tới đây, chợt giật mình mà nhớ tới y giả bị Trường Bình giết chết, xem ra lý do không đơn thuần vì tham công dụ dỗ Tào Tương về.
Chỉ nghĩ đã sợ, người Vân gia trang tử biết phương thuốc này rất nhiều, Trường Bình giết y quan kia thì ra là để bảo vệ Vân gia trang ... Uổng cho y còn khinh bỉ nàng rất lâu, chẳng trách Tào Tương nói nếu mình biết việc mẹ hắn làm thì suy nghĩ khác.
Chỉ cần Trương Thang tới Vân gia, thời tiết Thượng Lâm Uyển không tốt được.
Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, trời nổi gió lớn, có điều gió thế này rất có lợi cho việc xát mạch, chỉ cần dùng bồ cào cào một cái, gió lớn thổi hạt lép và vỏ chấu đi, để lại hạt lúa mạch vàng sẫm chất đống trên mặt đất.
Vân Lang ngăn cản đám trẻ con trong nhà đốt rạ, thời tiết này mà lửa cháy lan đi, ngay Ly Sơn cũng chẳng giữ được.
Đến chiều Hồng Tụ trở về, rõ ràng là đã khóc, hai mắt đỏ hoe chẳng dấu đi đâu được.
“ Ngươi là người quen cũ của ông ấy?” Vân Lang vốn không định hỏi, sau quyết định cần phải nắm được tình hình:
Nhắc tới chuyện này giọng Hồng Tụ lại nghẹn ngào: “ Trường Thu công công là người quen cũ của mẹ tỳ tử, trước kia mẹ tỳ tử là cung nhân của Trường Lạc cung, về sau được bệ hạ ban cho Lại gia ...”
Vân Lang ngăn Hồng Tụ nói tiếp:” Được rồi, những lời này hãy để trong lòng, không nói với ai hết. Nếu muốn tìm người thổ lộ, bảo Tiểu Trùng chuẩn bị ít hoa quả tới mộ mẫu thân ngươi, nơi đó rất yên tĩnh, không ai quấy rầy ngươi.”
Một cô bé biết khống chế tâm tình kỳ thực đáng thương hơn đang khen, Hồng Tụ cảm kích thi lễ với Vân Lang rồi chạy đi, lát sau thấy nó xách cái giỏ nho nhỏ, đi về phía nghĩa trang.
Từ khi Sửu Dung đi, Tiểu Trùng không được hoạt bát như trước nữa, Vân Lang vẫy tay gọi, tiểu cô nương buồn buồn nắm đuôi Đại Vương lên lầu.
Dẫn tiểu cô nương ra ruộng gai, kể cho Tiểu Trùng về kế hoạch tương lai của Vân gia trang tử.
Năm nay cây gai phát triển rất tốt, chẳng những mọc cao, còn không có nhiều cành, cây gai thẳng tắp như thế có thể bóc ra được vỏ gai tốt nhất, trải qua quá trình ngâm tẩm dùng chày đập, thu được toàn bộ nguyên liệu cần dệt vải gai.
Sản xuất thì cần có chuẩn bị trước, đó là thói quen của Vân Lang.
Tổng thể mà nói, Vân gia là một cái công xưởng nông nghiệp, Vân Lang cũng muốn như thế.
Với nông nghiệp mà nói, công xưởng hóa là cách làm việc hiệu suất cao nhất, hơn nữa phụ nhân và trẻ con đều có thể làm được.
Ở cái thời đại thứ gì cũng thuộc về hoàng đế, chuyện gì cũng ưu tiên quân sự trước, Vân Lang không cách nào khác, đành khai quật chút tiềm năng cuối cùng này thôi.
…..
Hôm sau trời vừa sáng, Vân Lang đã tới Trường Môn cung đúng như đã hẹn.
Trường Môn cung kỳ thực là nhà giam của riêng A Kiều, mặc dù hoàng đế chưa bao giờ nói rõ là không cho A Kiều chạy linh tinh, nhưng nàng tự giác ở trong cung không đi đâu cả, chỉ cần nhìn cảnh quan đơn điệu ở nơi này là biết tâm trạng chủ nhân của nó chẳng tốt.
Năm sáu tên thị vệ kéo thừng bị Vân Lang chỉ huy chạy vòng vòng, sau khi xác định con số chính xác, Vân Lang liền dùng tấm lụa trắng chế bản đồ.
Kỳ thực địa hình Trường Môn cung chẳng có gì phức tạp, lại có Vân gia trang tử đã được Vân Lang nghiên cứu kỹ càng làm cột mốc, chỉ vài nét bút đã phác họa ra một cái ao lớn, bên cạnh là hai ao nhỏ trồng hoa sen.
Bên ao nước sẽ trải cát sông mịn nhất, vài thứ giống ghế tựa đặt dưới dương liễu, thậm chí y còn vẽ đường trượt uốn lượn, bên cạnh dựng thủy xa cao lớn, nước từ nơi thấp đưa lên cao , cuối cùng thuận theo đường lại từ trên chảy xuống.
Con người có thể thuận theo cái đường trượt này lao vào nước, vẽ tới đó không khỏi mỉm cười, Trác Cơ hẳn sẽ thích nơi này.
Hồ bơi được y thiết kế thành ao nước chảy, lợi dụng kênh dẫn nước, lợi dụng thủy xa, như vậy cái hồ bơi không lo mọc rêu, nếu như ở nơi dẫn nước cho thêm suối nước nóng, lưu huỳnh sẽ giết sạch số tảo còn lại.
Do là bản đồ thuyết minh, nên Vân Lang vẽ xong tấm nào được Đại Trường Thu mang đi tấm đó, giao cho A Kiều trong tòa lầu các khác xem. Về sau A Kiều nóng lòng tới không đợi được, tới tận nơi Vân Lang chế bản đồ, mở to đôi mắt mỹ lệ, xem vô cùng chăm chú.