“ Vì sao ở đây lại có một cái đài gỗ?” A Kiều không nhịn được hỏi, đưa ngón tay chỉ một cái đài gỗ trên lụa, không ngờ màu còn chưa khô, khiến ngón tay trắng trẻo của nàng dính chút sắc vàng:
Vân Lang cười giải thích:” Bơi lội là một loại lạc thú, rất thích hợp nữ tử, thường xuyên bơi lội có thể dùng nước để cân đối vóc dáng. Đài gỗ này dùng để nhảy xuống nước, mùa hè nắng chói chang, không khí cũng ngột ngạt, từ trên đài gỗ cao này nhảy xuống, toàn thân được nước mát bao bọc, không gì thoải mái hơn.
Nụ cười Vân Lang rất ấm áp, giọng nói nhu hòa, A Kiều không biết nghĩ tới cái gì, nhìn y tới nhập thần rồi phí cười, nàng cười rất tự nhiên thoải mái, vỗ tay:” Tốt quá, mau làm đi, ta đã muốn thấy cái ao này lắm rồi, bệ hạ nhất định rất thích.”
A Kiều hết sức rộng rãi, một cây san hô đỏ cao ba xích tặng cho Vân Lang làm thù lao mà chẳng chớp mắt, ánh mắt Vân Lang vẻn vẹn dừng ở cây san hô này một giây.
Đại Trường Thu đích thân tiễn Vân Lang đi, tủm tỉm cười:” Cái cây này là lễ vật nước Nam Việt tặng cho A Kiều nương nương đấy, năm xưa nếu không có A Kiều nương nương nói giúp, nhi tử của Triệu Đà là Triệu Thủy đã chết ở Trường An rồi, đâu thể làm hoàng đế Nam Việt như bây giờ.”
Vân Lang trầm ngâm:” Cái này hẳn là giá trị cực lớn, huống hồ là đồ tiến công ...”
Đại Trường Thu thoải mái phất ống tay rộng:” Không sao, thứ thế này nương nương có sáu cái, chỉ cần là người nàng thuận mắt là không tiếc đâu.”
“ E rằng nương nương không hề có khái niệm gì về kim tiền?” Vân Lang ướm hỏi:
Đại Trường Thu ngớ người, lát sau cười sướng khoái gật gù:” Đúng là thế thật.”
Món đồ tầm thường trong nhà giàu, đặt vào tay tiểu hộ liền có thể mừng tới bất tỉnh mấy ngày, trước mặt A Kiều, Vân gia là tiểu hộ tới không thể nhỏ hơn.
Lương Ông khum núm tới nghênh đón xe ngựa nhà A Kiều, phó dịch Trường Môn cung có ý khoe khoang nên vén một góc miếng lụa che san hô lên, thế là hào quang đỏ rực từ nó phát ra khiến Lương Ông chết đứng tại chỗ, đứng đó không nhúc nhích nổi nữa, người từ từ nghiêng đi.
Tiểu Trùng theo sau cha tưởng có chuyện gì hết hồn đỡ lấy, chưa chi kêu khóc ầm ĩ như đưa tang rồi.
Đám phó dịch Trường Môn cung mục đích đã đạt được cười lớn bỏ đi, đến tiền thưởng cũng chẳng cần, quỷ nghèo như Vân gia thì làm gì có thân phận để thưởng tiền cho họ. Chẳng may người ta thưởng, không nhận không được, mà nhận rồi thì phá vỡ tiêu chuẩn nhà họ, người sau được thưởng ít đi.
Tào Tương không ngừng lắc đầu, nói với Vân Lang:” Nhà ngươi nên thay một quản gia có kiến thức, Lương Ông không dùng được.”
“ Vốn xuất thân chân bùn, chưa thấy bảo bối nên thế, có gì lạ đâu.” Vân Lang lắc đầu, cái tên này suốt ngày đòi thay hết người này tới người khác ở nhà mình, làm y rất bực:
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày, hắn phân tích vấn đề ở góc độ khác:” Mất mặt là chuyện nhỏ thôi, tối đa người ta cười cho, nhưng ngươi giao du ngày một rộng, tiếp xúc ngày một nhiều quý nhân. Nếu Lương Ông không có kiến thức đụng chạm vào kỵ húy của người ta, muốn ngươi giết người trút giận, ngươi có làm không?”
“ Đã là quý nhân sao lại chấp lão phó?” Vân Lang bĩu môi: “Không sợ mất thân phận à?”
Lý Cảm xì một tiếng:” Quý nhân cũng chẳng ai cũng cao sang, có cái xe ngựa, ra đường có vài phó tỳ đi theo, ăn mặc sang trọng chút, bị đụng chạm là nổi cơn lôi đình, lại còn không chết không thôi, như thế mới thể hiện được thân phận quý nhân của mình, loại quý nhân đó nhiều lắm. A Lang, cứ thay quản gia thì tốt hơn.”
Vân Lang rất cố chấp:” Người nhà ta chỉ có thế thôi, chẳng cần ra vẻ sang quý làm gì, loại quý nhân không chấp nhận điều ấy thì không cần quen biết cũng được. Còn nếu tới nhà ta mà còn định làm càn thì không có cửa đó đâu.”
Ba người kia chỉ biết nhún vai, cái này cứ để Vân Lang gặp chuyện rồi mới hiểu.
Khi mọi người đều bận rộn còn mình thanh nhàn, thời gian sẽ càng nên đáng quý, hai phụ nhân diễm lệ quỳ trên rèm cỏ lau, chuẩn bị các loại hoa quả, đồ uống lạnh cùng mạt chược, sau đó một mỹ phụ áo xanh lui ra bên cửa sổ, gẩy đàn tinh tinh, còn mỹ phụ áo vàng quỳ bên bếp lửa pha trà.
Tào Tương ngạc nhiên lắm:” Sao hôm nay ngươi lại long trọng thế này?”
“ Đây là đạo mưu sinh của họ sau này, trước tiên lấy các ngươi ra thí nghiệm, nếu không tệ, sau này chuyên môn lập một nhà mạt chược ở Dương Lăng, phục vụ những đạt quan quý nhân thích yên tĩnh, bọn họ chỉ thu tiền trà nước để nuôi thân, Bình Dương hầu ngài thấy được không?” Vân Lang cười hỏi:
Tào Tương ném một quân bài ra:” Không tệ, nếu Dương Lăng có chỗ thế này, ta sẽ tới.”
Vân Lang nói với mỹ phụ áo vàng đang nhìn mình:” Thời cơ tốt, sao không tới tạ ơn Bình Dương hầu chiếu cố?”
Hai diễm phụ vội vàng đi tới, quỳ lạy tạ ơn.
Tào Tương khác nhiều mẫu thân hắn, rộng rãi phất tay:” Được rồi cứ vậy đi, sau này ở Dương Lăng có ai ức hiếp thì tới hầu phủ nói với Tào Phúc, hắn xử lý giúp các ngươi.”
Hoắc Khứ Bệnh nâng tay ném ra một mẩu vàng:” Đây là tiền trà hôm nay.”
Hai diễm phụ hoan hỉ nhận lấy, hầu hạ càng thêm ân cần, dù sao đây là khoản thu nhập đầu tiên của họ.
Chỉ Lý Cảm hưởng thụ phục vụ mà không có biểu hiện gì.
Đánh ba ván mạt chược, Hoắc Khứ Bệnh hào phóng nhất, nên thắng lớn nhất, bỏ ra mẩu vàng nhỏ mà thu về bốn đĩnh và hai viên trân châu, Lý Cảm keo kiệt càng thua lớn.
“ Chơi tiếp, chơi tiếp, ha ha ha.” Hoắc Khứ Bệnh tinh thần rất cao, nhanh chóng xào bài:
“ Thế thôi, ta còn có việc phải làm.” Vân Lang phủi tay đứng lên:
Làm ao nước cho A Kiều là công trình phức tạp, cũng là sự kiện trọng yếu, Vân Lang có mục đích lớn, quyết không thể xem nhẹ. Chiều hôm nay chuẩn bị làm ra mô hình lập thể bằng gỗ, không thể chơi nữa.
Thủy xa nho nhỏ thì có sẵn, trẻ con trong nhà rất thích lấy tre làm ra món đồ chơi nho nhỏ này, đường trượt càng đơn giản, nên Vân Lang chủ yếu làm ao nước.
Mô hình không cần lớn, tầm một mét vuông, vật liệu sẵn có, hai lão đầu làm người đất chẳng những biết nặn tượng, còn có thể dùng ra làm ra mô hình các loại lầu gác, nhân vật, xếp đầy nhà, trên giá thậm chí còn có mô hình thành trì, rất sống động.
Vân Lang chỉ cần làm địa hình bằng đất sét được nhào nặn sẵn, sau đó đặt những mô hình này vào vị trí, Tào Tương còn chịu khó chạy ra ngoài vẻ những cành cây nhỏ cắm vào bên áo làm dương liễu.
Vốn là công việc của Vân Lang, cuối cùng ba người Hoắc Khứ Bệnh còn chơi say sưa nhiệt tình hơn cả y, xong việc rồi còn chưa chịu thôi, tranh cãi tưng bừng phải làm mô hình thật lớn, cười vào mặt Vân Lang.