Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 167 - Q1 - Chương 167: Cưu Chiếm Tổ Thước.

Q1 - Chương 167: Cưu chiếm tổ thước. Q1 - Chương 167: Cưu chiếm tổ thước.

Mao Hài, Nguy Đốc là hai đứa bé ưu tú nhanh nhất trong đám trẻ con Vân gia trang, khác với Trử Lang trầm mặc ít nói, bọn chúng cơ trí hơn nhiều. Hai đứa trẻ khiêng mô hình còn Vân Lang xách giỏ rau, đi qua ruộng gai đã khô vàng, lần nữa tới Trường Môn cung.

Đại Trường Thu đang cùng mấy phó dịch đi khảo sát gì đó, vẫy tay với Vân Lang:” Lão phu đang định làm một con đường nhỏ ở đây tiện qua lại hai nhà, không biết ý cao lân thế nào?”

“ Sao không được chứ, tiểu tử còn mong có thể thường tới thỉnh giáo trưởng giả.”

“ Không sợ mang tới phiền toái sao?”

Vân Lang hiện giờ hiểu tình hình hơn rồi, không như trước kia tránh nơi này như tránh tà nữa:” Trương Môn cung nếu có chuyện, Vân gia sẽ bị vạ lây, thế thì cần gì phải cố kỵ.”

“ Ha ha ha, quả nhiên là thông minh.” Đại Trường Thu lúc này mới chú ý tới cái mô hình hai đứa trẻ khiêng, cảm giác rất thú vị:” Thứ này có thể khiến bệ hạ và A Kiều nương nương tốt đẹp trở lại sao?”

“ E không thể, ít nhất là không thể lấy lại vị trí hoàng hậu, có điều tuy chẳng thể quay về hoang cung, song nối lại duyên cũ thì không hẳn là không thể.”

“ Có kế hay gì sao?”

“ Tình cảm là thứ vô giá, làm gì có kế mưu để dùng, chỉ có lấy chân thành lớn nhất ra mong thu được kết quả tốt nhất mà thôi.” Vân Lang lắc đầu:” Không thành cũng là thiên ý.”

Đại Trường Thu cười càng thêm vui vẻ, dùng đôi mắt tam giác chiếu tướng Vân Lang: “ Chuyện Đồng Quân là do ngươi làm sao?”

Vân Lang lắc đầu:” Không liên quan tới tiểu tử.”

“ Chính là do ngươi làm rồi, chẳng qua mượn đao trong tay Trương Thang thôi, trước mặt lão phu không cần che dấu, kỳ thực ngươi không ra tay thì lão phu cũng ra tay thôi …”

Vân Lang toát mồ hôi, chuyện này tưởng làm kín đáo lắm rồi, cả Trương Thang cũng không ý thức được bị y lợi dụng, vậy mà lão hoạn quan lại nhận ra, đúng là già thì nên chết mà.

Giết Đồng Quân là chắc chắn rồi, bởi nếu A Kiều và Đổng Quân xảy ra chuyện gì, với tính tình cao ngạo của Lưu Triệt, không chỉ Trường Môn cung không còn ai sống sót, ngay cả Vân gia trang cũng bị giết sạch hòng che dấu, đúng là quả bom bên cạnh.

Vân Lang sẽ diệt trừ mọi uy hiếp với Vân gia trang.

“ Đổng Quân thương thế tái phát đã chết rồi.” Đại Trường Thu giải thích vì sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này:

Mấy ngày trước còn nghe nói Đổng Quân đã khỏi, đang hung hăng tuyên bố tìm Trương Thang lý luận, vậy mà không ngờ "bệnh tái phát" nhanh thế.

Vân Lang chợt hoài niệm cuộc sống buồn chán đời sau, mặc dù không tính là tốt, nhưng giết một người cần phải có lý do thích hợp, không như thời này, một lão già răng chẳng còn mấy cũng tùy tiện nói chuyện giết người như vậy.

“ Cơm nước Vân gia không tệ, hôm qua lão phu mang về, nương nương ăn ngon lắm, đã là láng giềng, sau này có món gì ngon thì mang tới. A phải, cứ bảo tiểu cô nương Hồng Tụ kia làm.” Đại Trường Thu không hứng thú với ao nước, Vân Lang nếu đã muốn lợi dụng cái ao nước này thì nhất định dốc toàn lực mà làm:

“ Cả dưa bở của Vân gia cũng ngon hơn nhà người khác.”

A Kiều thoải mái cầm nửa quả dưa bở lên dùng thìa xúc ăn, tóc để xõa, chân đi guốc gỗ, vừa đi vừa ăn, guốc gỗ gõ cành cạch lên sàn, nàng tựa hồ thích loại động tĩnh này.

Mô hình đặt một ở trên cái bàn, A Kiều đi qua đi lại rất lâu:” Bệ hạ liệu có đem đám sủng phi tới không đây.”

Đại Trường Thu lắc đầu:” Nương nương, bệ hạ tới đây đã bao giờ mang theo phi tử khác đâu.”

“ Thách hắn cũng không dám.” A Kiều khinh bỉ:

Đại Trường Thu đau đầu:” Nương nương, ngàn vạn lần đừng nói thế, bệ hạ không vui.”

“ Hắn đã bao giờ quan tâm tới vui buồn của ta chứ? Đồ lừa đào, từ nhỏ đã là đồ lừa đảo.” A Kiều ngồi lên bàn hứng thú xem mô hình, ăn liên tục, quên cả lời mình vừa nói:

Đại Trường Thu ngạc nhiên lắm, thường ngày A Kiều chỉ cần nổi giận là rất lâu mới nguôi, hơn nữa còn phải đập phá một hồi.

“ Nơi này lắp một cái xích đu, nơi này đặt một cái giường, giường phải cao, để nhìn được ao sen trái phải. Ngoài ra ở ao sen phải đặt điếu ngư đài, phải gần ao, để ta nằm cũng có thể câu cá. Ngoài ra phải giải quyết được muỗi ở ao, ta mà bị đốt, ngươi đi đánh Vân Lang cho ta.”

A Kiều nói câu nào là Đại Trường Thu gật cái đó, cuối cùng ông chẳng nhớ hết được nàng nói gì.

“ Bảo Vân Lang mang hết bắp cải nhà y sang đây, ta thích ăn, ngon hơn rau cải trắng nhiều. Ngoài ra sai trù nương sang đó học làm vài món ăn, món mỳ trộn hôm qua được đấy ... Còn nữa, bảo Vân Lang chuyển lời với Tào Tương, hắn lấy được cung vệ là không thèm tới chỗ ta chơi nữa, đó không phải hành vi quân tử.”

Đại Trường Thu nhìn A Kiều dùng nửa bàn chân lắc lư cái guốc gỗ là biết tâm tình nàng đang rất tốt, cáo lỗi một tiếng rồi xuống lầu.

Nếu không có chuyện gì, Vân Lang ngay cả cơ hội vào lầu gác của người ta cũng không có, thực ra Vân Lang cũng chẳng muốn vào, nếu để người ta nói ra nói vào mình và A Kiều có gì đó thì nguy ... Vết xe đổ của Đổng Quân còn đó, Vân Lang không muốn nối bước tên quỷ xui xẻo đó.

Hồ nước kỳ thực là một cái bẫy, hoặc có thể nói là cây ngô đồng dụ chim phượng hoàng Lưu Triệt tới nghỉ ngơi, đế vương luôn nghi kỵ, phải để hắn tận mắt nhìn Vân gia trang mới có ấn tượng thiết thực, khi có chuyện gì hắn còn cân nhắc, nếu không hắn không hài lòng phất tay một cái thì xong đời.

Vân gia trang tử cần tồn tại lâu dài để giữ bí mật hoàng lăng, như thế không thể thiếu căn cơ vững chắc.

Cho dù Vân Lang luôn mang chút tâm thái thần nhân cúi đầu nhìn xuống thế giới này thì y cũng không thể phủ nhận Lưu Triệt mới là chủ nhân của nó.

Hoàng quyền là ngọn núi không thể vòng qua ở thời đại này, Ngu Công dời núi là câu chuyện đào gốc tạo phản, Vân Lang không muốn học Ngu Công, không muốn đem sinh mệnh hữu hạn ném vào con đường đấu tranh quyền lực vô hạn.

Y còn chưa nhìn đủ cái thế giới nguyên thủy này, y muốn ra bờ biển, y muốn lên cao nguyên, muốn tới những nơi chưa có dấu chân người truy tìm truyền thuyết xa xưa, muốn tới sa mạc bao la để chứng kiến Hoắc Khứ Bệnh đánh đuổi Hung Nô.

Nếu được y muốn làm con thuyền thật to, sang Châu Mỹ lấy ớt, cà chua, khoai tây …

Thế mới không uổng kiếp người.

Đứng ngoài lâu đợi Đại Trường Thu, Vân Lang lang thang dạo bước trên bãi cỏ, đi rất chậm, rồi y phát hiện đất đai nơi này là đất quen, hơn nữa là loại cực kỳ màu mỡ, tùy ý đá cỏ, đất mùn dưới rễ cỏ lộ ra.

“ Trước kia ở đây trồng ít mẫu đơn Lũng Tây, không biết vì sao không sống được, nương nương không có tâm tư ngắm hoa, nên thành bãi cỏ.” Đại Trường Thu đi ra ngoài lầu các, nhìn thấy Vân Lang ngồi cầm nắm đất nghiên cứu, liền nói:

“ Đó là loại hoa ăn thịt.”

“ Ồ chẳng trách mẫu đơn trong Trường Thọ cung nở rất đẹp.”

Vân Lang nhíu mày, không hiểu vì sao Đại Trường Thu dám cả gan nói ra câu này, nhưng y không tiếp lời, Trường Thọ Cung là nơi ở của hoàng hậu Lữ Trí, lão bà Lưu Bang, nơi nữ nhân đó ở toàn xác chết là điều hiển nhiên.

Đại Trường Thu thấy Vân Lang không tiếp lời thì đem yêu cầu của A Kiều mà ông còn nhớ được nói ra, Vân Lang chuyên môn mượn lụa ghi chép lại, theo đó mà sửa.

“ Bệ hạ điều tới một nghìn năm trăm công tượng, Bình Dương hầu phủ cũng phái cung vệ tới hỗ trợ thi công, nên Trường Môn cung không ở được nữa, nương nương muốn trưng dụng lầu các nhà ngươi làm nơi ở tạm thời, về chuẩn bị đi, dọn dẹp sạch sẽ, người không liên quan tới gần giết không tha.”

Bình Luận (0)
Comment