Vân Lang xác minh lại chuyện y nghi ngờ bấy lâu:” Nương nương có thể rời Trường Môn cung sao?”
“ Bệ hạ chưa bao giờ nói là không được.” Đại Trường Thu không giải thích thêm:” Bây giờ Trương Môn cung động thổ, theo lý nương nương có thể tới chỗ Quán Đào công chúa ở, nhưng mẫu nữ họ vừa mới vì chuyện Đồng Quân mà xung đột, mà nương nương cũng không muốn tới cái nhà bỗng nhiên có thêm hai đứa đệ đệ ở.”
“ Cho nên trưng dụng nhà Vân tư mã ngài là tốt nhất, một là gần, hai là trong nhà ngươi đa phần phụ nhân trẻ nhỏ, bớt được nghi kỵ, nương nương ít tiếp xúc với người ngoài, nhà ngươi đông đúc náo nhiệt, tốt cho cả hai bên.”
Lời Đại Trường Thu rất có lý, an bài như vậy là tốt nhất cho A Kiều, cho mọi người, bao gồm hoàng đế, cả phụ nhân trẻ nhỏ của Vân gia, nhưng không có Vân Lang ở đó.
Với Vân Lang mà nói đây là chuyện tệ tới không thể tệ hơn, có kinh nghiệm Trường Bình tới nhà mình rồi, y biết đây là chuyện rất phiền, bản thân y thì không để ý, nhưng còn cả cái nhà toàn kẻ mà Tào Tương gọi là óc chó, chẳng may va chạm với A Kiều, y sẽ phải làm gì?
Đại Trường Thu cười:” Không làm khó ngươi, lão phu thỉnh cầu với bệ hạ, để Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm cũng ở lại giúp bảo vệ nương nương, ngươi sẽ không còn gây chú ý nữa.”
Vân Lang không che dấu sự không hài lòng của mình:” Bệ hạ có rất nhiều hành cung khác trong Thượng Lâm Uyển.”
Đại Trường Thu liếc xéo y:” Nương nương không muốn.”
Vân Lang về tới nhà thuật lại cho ba người kia, sắc mặt ai nấy đều không vui.
“ Lão thái giám chết tiệt đó.” Tào Tương lẩm bẩm:
Hoắc Khứ Bệnh hừ mũi với Tào Tương:” Ngươi bảo thủ hạ nhanh tay chút, sớm làm xong cái ao đó cho ta về quân doanh.”
Lý Cảm thì thản nhiên:” Trên có lệnh thì chúng ta nghe là được, nghĩ nhiều làm cái gì, chẳng qua tốn một hai tháng thôi.”
“ Không mất nhiều như thế, bệ hạ điều tới một nghìn năm trăm công tượng, nếu số người này giao cho ta an bài, phân ca làm việc thì nửa tháng là xong.” Vân Lang lắc đầu:” Chủ yếu là các loại vật liệu đá, gỗ.”
Hoắc Khứ Bệnh hờ hững nhìn hoang nguyên:” Ngươi muốn loại đá nào, ta tới di chỉ cung A Phòng lấy cho, đảm bảo ở đó muốn gì có nấy.”
Tào Tương vỗ tay:” Cách hay, còn ta giúp ngươi cưa gỗ.”
Lý Cảm hưng phấn:” Tài nghệ ẩn dấu bao năm của ta xem ra đã dùng tới được rồi, có phải muốn trồng cây bên ao không? Ta sẽ xuất phát ngay, ở Thượng Lâm Uyển này có ai biết liễu nơi nào đẹp hơn ta?”
Tuy Đại Trường Thu nói để ba người kia lại hộ vệ A Kiều, Vân Lang không tin người cần tới bọn họ hộ vệ, đám Hoắc Khứ Bệnh cũng hiểu thế, tâm trạng tốt lên một chút, có huynh đệ như vậy, coi như an ủi được phần nào.
Quả nhiên khi bọn họ đang bàn bạc làm sao nhanh chóng hoàn thành công việc để đuổi ác khách khỏi nhà thì Công Tôn Ngao toàn thân giáp trụ đen xì xì tới sân Vân gia.
Tào Tương chỉ tay:” Đấy, người chịu trách nhiệm thủ vệ A Kiều tới rồi.”
Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm vội vàng đi ra nghênh tiếp, vị này là cấp trên của ba người, không ai dám chậm trễ, chỉ có Tào Tương không bận tâm, tước vị của hắn trên Công Tôn Ngao, tất nhiên không hạ mình.
Công Tôn Ngao bước vào thẳng đại sảnh Vân gia, ngồi xuống chủ vị, phất tay tuyên bố:” Thời gian nương nương ở đây, các ngươi không được vào nhà nửa bước, nếu không xử trí theo quân pháp.”
Ba người chỉ biết đưa mặt nhìn nhau, Tào Tương ghé mông ngồi trên thành cầu thang chất vấn:” Vậy bọn ta ở đâu?”
“ Lều cỏ, đống rơm, ngoài trời, tùy tiện.” Công Tôn Ngao hừ một tiếng, nhìn ba người Hoắc Khứ Bệnh:” Sáng mai rời Vân gia.”
Nói xong không nhiều lời, lên chiến mã phóng mất hút.
Lều thì Vân gia có, hơn nữa còn có nhiều, lần trước đám hoàn khố tới Vân gia mang theo rất nhiều lều, sau đó chơi bời chán chê cứ vậy mà bỏ đi, chẳng thèm mang đồ về, Vân Lang tất nhiên không lãng phí.
Lúa mạch ở sân phơi đã phơi xong cho vào kho, trên sân chỉ còn rạ, người Vân gia dùng than đá đun nấu, không dùng rạ, mùa đông càng có suối nước nóng, bởi thế tất cả rạ chất thành đống ở ngoài ruộng chuẩn bị làm phân bón.
Dựng lều ở sân phơi là tốt nhất, mấy ngày qua phó dịch Vân gia đang tranh thủ trồng kê cốc, những phụ nhân chăm chỉ đó còn đã chuẩn bị để nuôi tằm thu, quanh năm không có một ngày thanh nhàn, thế nên Vân Lang, Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm tự dựng lều lấy, không phiền bọn họ. Ngoại trừ Tào Tương vô tích sự ra thì ba người còn lại đều cực kỳ thông thạo.
Ngoài ra hai mỹ phụ giỏi pha trà, đánh đàn cũng vào lều ở vì Tào Tương nói, A Kiều không thích có nữ nhân xinh đẹp ở cạnh.
Hồng Tụ còn nhỏ, không có vốn liếng cám dỗ nam nhân, cho nên Vân Lang giao nó và Tiểu Trùng ở lại quản lý trạch.
Đám Vân Lang vừa dựng xong lều ở sân phơi thì Đại Trường Thu phái hai hoạn quan dẫn một đám thị nữ nghênh ngang tiến vào Vân gia như vào nhà mình, nếu bọn họ đi muộn một chút thì có khi bị đuổi đi rồi.
Mà với A Kiều mà nói, đây cũng là nhà nàng.
Năm xưa Lưu Bang là một tên vô lại, phụ thân hắn thường nói hắn không chăm lo gia nghiệp như nhị ca, vì thế Lưu Bang lấy đó làm hổ thẹn.
Đợi khi Lưu Bang bình thiên hạ, trong một lần tửu yến, kéo tay phụ thân chỉ giang sơn rộng lớn bên ngoài hỏi:” Cha năm xưa nói con không bằng Nhị ca, nay không biết hài nhi lập nên gia nghiệp này thế nào?”
Phụ thân Lưu Bang xua tay:” Không bì được, không bì được.”
Khi Lưu Bang nói những lời đó, Tiêu Hà, Trương Lương đều cùng nhau chúc mừng Lưu Bang, không hề thấy hoàng đế nói thiên hạ là gia sản của mình có gì không ổn.
Bắt đầu từ đó khái niệm gia thiên hạ lưu truyền.
Nói cách khác A Kiều muốn dùng nhà của Vân Lang, y phải dọn đi một cách vô điều kiện, sau đó như lời Công Tôn Ngao, kiếm đống rơm, bãi cỏ nào đó, hoặc ở ngoài trời, không được phép oán hận.
Vì thiên hạ là của hoàng đế.
Nế bị đuổi khỏi nhà mình, Vân Lang sẽ cảm thấy khuất nhục vô cùng, y đừng hòng chịu để yên như thế, nhưng nữ tử đáng thương lại vô tâm như A Kiều, y chẳng nhỏ nhặt mà để bụng. Ba tên đồng bọn là là đám thiểu niên nên vui vẻ như không, bởi thế mặc đám người kia vênh váo, mấy người bọn họ ra lều cỏ càng vui vẻ.
Trong lều vô cùng náo nhiệt, hai đống cỏ thi lớn đang bốc khói ngùn ngụt, dù là thế vẫn không đuổi được hết bọn muỗi vo ve như máy bay oanh tạc.
Vân Lang tất nhiêu có màn.
Thế là có ba hán tử trần trùng trục chui vào chiếm luôn.
“ Cỏ thi dùng để xem bói, ngươi lại đem đuổi muỗi có quá đáng không?” Tào Tương lúc nào cũng không quên khoe cái mồm thối của mình:
Lý Cảm thư thái nằm xuống, nhìn đàn muỗi bay bên ngoài:” Thoát được thứ hại người đó, đốt chút cỏ thi có làm sao! A Lang, mai bảo phó phụ trong nhà ngươi làm nhiều màn chống muỗi vào nhé, cha mẹ ta ở nhà chịu khổ đó.”
“ Thứ này đơn giản, chỉ cần dệt vải dệt thưa một chút là được, nếu cao cấp hơn thì dùng sa, có phải bí kỹ gì đâu, bảo phó phụ nhà ngươi tự làm đi, nhà ta bận lắm.” Vân Lang chẳng che giấu làm gì:
Hoắc Khứ Bệnh sờ màn thắc mắc:” Đơn giản như vậy thôi vì sao lại không nghĩ ra nhỉ?”
Tào Tương vắt chân chữ ngũ, giọng oang oang:” Vì chúng ta chưa từng nghĩ tới, chúng ta chỉ nghĩ tới làm sao có được công lao, làm sao vinh diệu dòng tộc, không bạn tâm tới việc nhỏ nhặt này.”
Lý Cảm gật gù:” Đúng là người nào mệnh đó, mệnh của chúng ta là tranh hùng trên chiến trường, còn A Lang sinh ra tâm tư tinh tế chính để làm những chuyện này, chúng ta cứ tập trung vào sở trường của mình thôi, nếu học theo A Lang, đảm bảo không làm nên chuyện gì hết.”
Vân Lang không thèm đáp lại đám khốn kiếp , Đại Vương cũng chui vào rồi, thân thể to lớn của nó chiếm nửa cái lều, rất tốt, Vân Lang có thể thoải mái dựa vào mình nó mà ngủ, ba tên kia tuy không sợ Đại Vương nữa, nhưng vẫn giữ chút cảnh giác, bảo chúng ngủ bên cạnh Đại Vương thì chưa dám vì thế Vân Lang có không gian to nhất lều.