Buổi sáng ở Vân gia bao giờ cũng bắt đầu bằng cảnh chó chạy gà bay.
Trù nương luôn luôn là chúa tể buổi sáng, nhất là khi cầm cái muôi gỗ cực lớn đứng bên cạnh nồi cháo thì càng oai phong lẫm liệt.
Tóc tai chỉnh tề, quần áo sạch sẽ thì được một muôi cháo múc sâu, lôi thôi lếch thếch thì húp cháo loãng bên trên.
“ Hoàng Triệu thị, đầu tóc chưa chải như mụ điên mà cũng dám ra ngoài à? Xem ra không cần thể diện nữa phải không?” Lưu Bà tóc chải chuốt kỹ càng, quần áo không có nếp nhăn vết bẩn, thấy phụ nhân ngái ngủ đi qua liền chửi luôn:
Phụ nhân đó thấy xung quanh quay đầu nhìn, xấu hổ ôm mặt chạy về nhà.
Lưu Bà đi qua đi lại bên nồi cháo, chỉ tay vào đám phó phụ:” Nhà ta là nhà có thể diện, có quy củ, không phải cái nhà của đám nam nhân ma chết các ngươi, ghi nhớ vào cái đầu cho ta, nếu con cái các ngươi học theo bộ dạng luộm thuộm nhếch nhác, xem lão thân có lột da các ngươi không? Các ngươi là đám vô dụng, chỉ có đám nhỏ sau này lớn lên có ích cho thiếu gia, đừng để nhiễm cái tính xấu của các ngươi, nghe rõ chưa?”
Đám phụ nhân thưa thớt đáp, thấy Lưu Bà rời nồi cháo mới nối nhau cầm bát đi nhận cái ăn.
A Kiều chứng kiến một màn này, quay sang Đại Trường Thu:” Nữ nhân đó thật uy phong, ai thế? Thân thích Vân Lang à?”
“ Không phải ạ, vốn chỉ là người được Vân tư mã cưu mang, nhờ bản lĩnh nuôi tằm bây giờ thành nhân vật đứng đầu phó phụ. Vân gia trang đa phần dựa vào phụ nhân này lo liệu, nương nương xem, cả nông trang lớn như thế mà chỉ bằng đám phụ nhân trẻ nhỏ thu hoạch trống cấy đâu ra đó, rất giỏi.” Đại Trường Thu đã tìm hiểu kỹ Vân gia trang, không lạ gì lai lịch Lưu Bà:
A Kiều nổi lòng hiếu kỳ, nàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng đám đông ăn uống như vậy, liền đi tới bên nồi cháo nhìn cho kỹ.
Trong nồi là cháo kê nhỏ, đang sủi bong bóng sôi sùng sùng, mùi thơm lương thực rất đậm, có vẻ ngon lắm.
Trù nương chưa bao giờ gặp quý nhân, nhất là người sinh ra đã phú quý như A Kiều, thấy nàng đi tới gần thì lúng ta lúng túng, không biết tránh hay nên quỳ xuống, càng không biết thi lễ thế nào.
A Kiều thoải mái phẩy tay:” Tiếp tục làm việc của ngươi đi.”
Trù nương vâng dạ múc cháo cho phụ nhân đang đợi, cùng nửa cánh lớn và một thìa rau muối, phụ nhân kia đi qua A Kiều đầu cúi thấp không dám nhìn.
A Kiều nhìn quanh không thấy đám trẻ con mà Đại Trường Thu nói đâu, lại hỏi:” Vân gia chẳng lẽ không cho trẻ con ăn cơm, vì chúng chưa làm việc được à?”
Lưu Bà là số ít người trong Vân gia biết thân phận A Kiều, vội vàng khom người chạy tới:” Bẩm quý nhân, trẻ con quý giá, không giống bọn phụ nhân vô dụng, được ăn ngon hơn, nên không ăn cùng.”
A Kiều không tin, bĩu môi:” Dẫn đường.
Lưu Bà vội tránh sang bên đi trước.
Sau khi Sửu Dung đi, Tiểu Trùng cứ buồn bã mãi nên Vân Lang giao cho nàng thêm việc quản lý cơm nước của đám thiếu niên trong nhà.
Hôm qua Tiểu Trùng nghĩ cả chiều mới quyết định làm bánh bao, Đại Vương mới bắt được một con lợn rừng, trừ để lại cái chân giò làm bữa tối cho nó, còn lại làm nhân bánh bao, tất nhiên một con lợn rừng thì không đủ làm nhân, vậy nên thêm rất nhiều rau.
Mao Hài, Nguy Đôc, Tuyên Chân tất nhiên giúp Tiểu Trùng phân phát thức ăn.
Hành tây, rau cải xào lên với nhân thịt đem hấp bánh bao thơm phưng phức, mỗi cái to bằng nắm đấm người trưởng thành.
“ Cái gì đấy?” A Kiều đi qua cổng vòm liền thấy cái lồng hấp rất cao, Hồng Tụ đứng trên thang gắp bánh bao nóng cho vào giỏ.
“ Á ...” Hồng Tụ nhìn thấy A Kiều, sợ nhũn cả nhân, ngã từ trên thang tam giác xuống, bánh bao trong giỏ văng khắp nơi, đám trẻ con xung quanh hoảng sợ kêu lên, nhưng không ai kịp đỡ.
A Kiều đứng gần chỉ cười chẳng động tĩnh gì.
Đại Trường Thu chẳng biết lúc nào đã đứng bên thang, một tay đỡ lấy cái thang tay kia đón lấy Hồng Tụ, vỗ má cô bé:” Lúc làm việc phải cẩn thận một chút.”
“ Hồng Tụ bái kiến quý nhân.” Hồng Tụ vội vàng đứng thẳng lên rồi quỳ xuống, Tiểu Trùng ở bên há hốc mồm nhìn rồi mới nhớ ra lóng ngóng bắt chước theo Hồng Tụ.
A Kiều không thèm để ý tới Hồng Tụ lễ nghi chu đáo, mà kéo tay Tiểu Trùng lên, vuốt ve gò má nha đầu hơi ngăm đen, hỏi:” Bao tuổi rồi, đã hứa gả cho ai chưa?”
“ Dạ dạ …” Tiểu Trùng run tới mức nửa ngày trời không nói ra được:
“ Xem ra chưa hả, cho ngươi này.” A Kiều lấy trong ống tay áo ra một hạt châu thưởng cho Tiểu Trùng:
Tiểu Trùng vừa kinh hoàng vừa bị hạnh phúc to lớn làm suýt ngất xỉu, miệng há ra mà không nói được lấy một câu, cuối cùng còn chút tình táo chạy đi lấy bốn cái bánh bao cho vào khay đưa lên mời A Kiều.
A Kiều phất tay đuổi Đại Trường Thu, hứng thú nhìn bốn cái bánh bao kỳ lạ, sau đó kiếm một chỗ để ăn.
Đám tiểu thiếu niên của Vân gia đồng loạt đứng lên thi lễ, sau đó nhường cho nàng cái bàn trên cùng.
Đám thiếu niên này tuổi chừng tám chín tới mười một mười hai, cao thấp khác nhau đều mặc áo vải thô màu trắng ngà, đầu buộc khăn lụa xanh, mặt múi sáng sủa lanh lợi.
A Kiều quay sang nhìn Đại Trường Thu dò hỏi.
“ Bọn chúng đều là người đọc sách.” Đại Trường Thu như đọc được suy nghĩ của nàng:
“ Tất cả sao?” A Kiều tay cầm khay hơi run lên:
“ Vâng tất cả.”
A Kiều ngồi xuống ghế dài, đặt khay lên bàn, còn hơi nhún nhún mông, thích lắm, ngồi thế này có vẻ thích hơn là quỳ nhiều.
Tiểu Trùng lúc này đã hoàn hồn, nàng là cô ngốc, quên cũng nhanh, bê bát cháo tới trước mặt A Kiều:” Mời quý nhân nếm thử.”
A Kiều nhìn xung quanh rồi cứ thế tay không cầm bánh bao cắn khẽ, Đại Trường Thu nhắm mắt quay đi không nỡ nhìn.
“ Đây là bánh bao nhân thịt rừng, thịt do hổ nhà tỳ tử bắt về, chọn lấy thịt ngon nhất trên người làm nhân bánh, tỳ tử còn chuyên môn thêm vào hoa tiêu, ăn tê tê, có phải ngon lắm không ạ?” Tiểu Trùng nói tía lia:
A Kiều đang ăn bánh bao ngon lành khựng lại, nuốt hết miếng bánh trong miệng, kinh ngạc kêu lên:” Hổ à?”
“ Vâng.” Tiểu Trùng không nhìn thấy ánh mắt giết người của Đại Trường Thu, càng không để ý tới Hồng Tụ mặt trắng bệch giật ống tay áo mình, đặt hai ngón tay lên miệng, huýt hồi sáo dài:
Vân Lang, Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm cũng đang ăn sáng, Đại Vương thì nằm trên tấm thảm của nó gặp một cái xương to. Tiếng huýt sáo truyền tới, Đại Vương bật dậy ngay, đầu húc rèm lao ra ngoài.
“ Đại Vương đứng lại.” Vân Lang mặt tái đi, tung mình lao tới muốn tóm đuôi Đại Vương, con quỷ sứ cong đuôi lên, làm y vồ hụt ngã lăn lông lốc ra ngoài, nhổ phì cỏ trong miệng ra hét lên gọi Đại Vương:
Người phán ứng thứ hai là Hoắc Khứ Bệnh, hắn đạp ghế một phát lao vút đi như tên.
A Kiều mà bị Đại Vương làm kinh hãi, bọn họ cũng không cần sống nữa.
Vân Lang lồm cồm bò dậy tuyệt vọng nhìn Đại Vương vọt mình tăng tốc thoát khỏi tay Hoắc Khứ Bệnh, sau đó lách qua khe cửa chui vào đại viện Vân gia.
Đại Trường Thu mắt đảo tròn, ông ta biết Vân gia có một con hổ, nhưng loại mãnh thú đó làm sao để quý phụ yểu điệu như A Kiều gặp được, nhỡ chẳng may bề gì thì ở đây đừng ai sống được, chạy ra ngoài chắn đường, còn định gọi hộ vệ tới thì cái bóng màu da cam đã lướt qua bên cạnh rồi ...
“ Á ...” A Kiều sợ hãi hét lên đánh rơi cả bánh bao:
Đại Trường Thu như chim ưng lớn vọt tới dùng hai tay định ôm lấy Đại Vương đè nó xuống, nhưng Đại Vương không giống những con hổ bình thường ít gặp người, nó chơi đuổi bắt với Vân Lang nhiều lắm rồi, lăn tròn một cái tránh được, gầm một cái đắc ý nhào tới bên Tiểu Trùng, dụi đầu vào hông nàng đòi ăn.
Tiểu Trùng xoa đầu Đại Vương nói với A Kiều đang ngây ra như gà gỗ, tự hào nói như quảng cáo:” Quý nhân xem, đây là hổ nhà tỳ tử, không cắn người, còn sạch sẽ, ngày nào tỳ tử cũng tắm cho nó, nghe lời lắm.”
A Kiều vốn sợ tới nhũn người rồi, mặt trắng bệnh nhanh chóng chuyển màu hồng:” Không cắn thật à?”
Tiểu Trùng nhe răng ra, cầm cái bánh bao đưa tới miệng lớn của Đại Vương, nó hám mồm đầy răng nhọn hoắt ngoạm một cái.
A Kiều tưởng chừng sắp thấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Trùng ngoạm đứt, không ngờ vẫn nguyên vẹn, sung sướng tới toàn thân run lên:” Ngươi biết nuôi hổ?”
Tiểu Trùng kiêu hãnh nói:” Biết ạ, thiếu gia nhà nô tỳ nói nuôi hổ phải nuôi từ nhỏ, nhất định coi nó là bạn, lâu dần nó cũng sẽ coi là bạn, không cắn nữa.”
A Kiều mừng lắm, thò tai ra khẽ chạm vào bộ lông mượt mà của Đại Vương, giọng cao vút chói tai:” Đại Trường Thu, ta cũng muốn con hổ, hổ nhỏ ấy.”