Bốn người Vân Lang chạy hộc tốc tới nơi chỉ kịp nghe thấy câu này của A Kiều, không nói không rằng lùi ngay ra ngoài trước khi bị người khác nhìn thấy.
Tào Tương nghiến răng ken két, ngón tay thiếu điều xỉ vào trán Vân Lang:” Ta đã nói gì nhỉ, bảo ngươi thay nha hoàn thiếp thân đi, ngươi không nghe, đó là đứa ngốc, sớm muộn gì cũng hại chết người ta.”
Vân Lang mặt đưa đám, tay ôm ngực giữ quả tim yên vị chỗ cũ, bà nó chứ, cứ thế này vài lần làm sao mà thọ được:” Qua hôm nay thế nào cũng thay.”
A Kiều bị Đại Vương dọa cho sợ chết khiếp, thậm chí còn thèm ăn hơn, vừa nghe Tiểu Trùng ríu rít kể chuyện thường ngày của Đại Vương, vừa cắn miếng bánh bao thật lớn.
Tiểu Trùng rất giỏi kể chuyện, mặc dù ngôn ngữ biểu đạt đơn giản, nhưng vẻ mặt lại sống động, kể Đại Vương biết nhảy xuống nước tha đứa trẻ nghịch ngợm lên, rồi Đại Vương biết giữ nhà, ngay cả thảm tha đi tìm lão bà cũng mang về …
“ Thật thế à?” A Kiều cười ngặt ngoẽo, bất tri bất giác ăn hết bốn cái bánh bao với bát cháo, nhìn Đại Vương càng mê mẩn:
Đại Trường Thu rất muốn bóp chết Tiểu Trùng, nhưng A Kiều tuyên bố rồi, không cho phép ai được phạt Tiểu Trùng. Hồng Tụ vừa phát bánh bao vừa u oán nhìn Tiểu Trùng, nó không hiểu thiếu gia trí tuệ như vậy, sao lại dùng thị nữ ngu độn như thế.
“ Hồng Tụ, cho ta mười cái bánh bao, loại lớn nhất.”
Giọng nói oang oang làm Hồng Tự sực tỉnh, sau đó mặt nó tái mét, chết rồi thứ tai họa lớn hơn Tiểu Trùng đã tới ...
Mạnh Đại, Mạnh Nhị mỗi người đội một con vịt trên đầu, đưa cái bát gốm đen to tướng cho Hồng Tụ, Mạnh Đại thấy Hồng Tụ ngây ra không cho mình ăn, xòe hai bàn tay to tướng ra:” Rửa tay rồi.”
Mạnh Nhị nói giúp:” Vừa rửa, rửa rất sạch.”
Hồng Tụ len lén nhìn A Kiều, may A Kiều vẫn say sưa nghe kể chuyện, không để ý tới hai tên ngốc đầu đội vịt, rùng mình dùng tốc độ nhanh nhất chất đầy bánh bao vào bát, đẩy họ đi:” Thiếu gia đang tìm đấy, mau đi đi.”
“ Cháo đâu?” Mạnh Nhị không dễ bị lừa, đưa bát cháo tới:
Lại múc cho hai huynh đệ họ đầy cháo, vốn đã đi rồi, chẳng hiểu sao quay lại, đỡ vịt cúi đầu nhìn A Kiều:” Nhị chủ tử cũng tới ăn chực à?”
A Kiều lườm Mạnh Đại một cái, không thèm để ý.
“ Nhị chủ tử, cơm Vân gia ngon lắm, nhất định phải ăn thật no vào nhé, nếu không lỗ đấy.” Mạnh Nhị tới bên cạnh A Kiều, thần bí thì thầm:
A Kiều nghiến răng ken két, vung tay tát Mạnh Nhị một cái:” Hai đứa ngốc các ngươi sao cũng ở Vân gia hả?”
Mạnh Nhị hoảng hốt đỡ con vịt đứng không vững trên đầu:” Nuôi vịt, kiếm tiền, nuôi lão nương, nuôi lão bà ...”
Mạnh Đại gập tay đếm thấy thiếu, bổ xung:” Nuôi lão ba.”
A Kiều bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai huynh đệ này ăn mặc gọn gàng, không mũi dãi lem luốc như ngơ ngác như trước kia:” Í, làm sao các ngươi trở nên thông minh rồi?”
Đại Trường Thu tới giải thích:” Vân tư mã nhặt được mấy quả trứng vịt trời ngoài đồng, mang về cho huynh đệ chúng ấp, không ngờ chúng ấp ra được thật. Trung quân giáo úy Mạnh Độ còn dâng biểu khoe công tích nhi tử, cho rằng nhi tử của mình thuần hóa được vịt trời, thêm cho Đại Hán một thứ gia cầm, có công với xã tắc, nên được ban thưởng, hiện giờ bị đàn hặc vì hoang báo công lao.”
A Kiều mặt lạnh ngay xuống:” Mạnh Độ xưa nay thật thà, vì bệ hạ vào sinh ra tử, vì bệ hạ chuốc lấy nghiệt trái, khó khăn lắm mới sinh ra hai đứa ngốc này, đám người đó định tước đoạt hi vọng cuối cùng của lão thần à? Bảo với bệ hạ, nói là ta nhìn thấy Mạnh Đại, Mạnh Nhị thuần phục vịt đấy, kẻ nào dám không phục, tới đây tìm ta.”
Đại Trường Thu rất muốn nói với A Kiều, nàng không phải là hoàng hậu nữa rồi, nhưng thấy nàng tức giận như thế vẫn phải thuận miệng nói theo:” Nương nương yên tâm, chuyện này tự có công luận.”
“ Hai đứa bé này cũng chịu khổ nhiều rồi.” A Kiều nhìn Mạnh Đại, Mạnh Nhị ăn uống nhồm nhoàm, nhớ lại hai huynh đệ họ hồi nhỏ cứ đi theo sau nàng xin bánh ăn thì thương hại:
Mạnh Độ là thị vệ thiếp thân của hoàng đế, trong ngày tháng hoàng đế nguy hiểm nhất vẫn một lòng đi theo, trên người có bao nhiêu vết thương có lẽ bản thân cũng không rõ, một dũng sĩ như vậy mà sinh ra hai đứa con ngốc nghếch, thậm chí vì một câu nói của tên thuật sĩ mà chịu đại sỉ nhục, nghĩ đã thấy thê lương.
Con vịt xám xịt chẳng đẹp gì cả, A Kiều lại nhìn hứng thú, bảo Đại Trường Thu:” Đây là vịt trời, ta nhận ra mà.”
Mạnh Đại nói lớn:” Nó vốn là Đại Hoàng, sau này lớn lên lông thay màu nên đổi thành Đại Hôi, sắp bay được rồi.”
A Kiều cười vui vẻ hỏi:” Nó bay rồi thì làm sao ngươi kiếm được tiền nuôi mẫu thân, nuôi thê tử.”
Mạnh Nhị nói: “ Đại Hôi, Nhị Hôi phải thả đi, năm sau mới có vịt trời để bắt. Còn số khác thì bẻ cánh không cho bay, nuôi béo.”
A Kiều làn nữa kinh ngạc, tuy lời nói có hơi ngốc, nhưng đạo lý thì chẳng hề ngốc, nói chuyện thêm một lúc nàng nhận ra, chỉ cần nhắc tới chuyện nuôi gà nuôi vịt thì huynh đệ này còn thông tuệ hơn người khác:” Nông tang luôn là đại sự quốc gia, nuôi gia cầm giỏi cũng là công tích, bệ hạ mù mắt rồi hay sao? Chuyện lớn thế này mà không nhìn thấy? Nếu hắn mà coi thường gia cầm, vậy để Mạnh Đại, Mạnh Nhị tới Trường Môn cung của ta nuôi gà vịt.”
Tranh thủ lúc A Kiều không chú ý Hồng Tụ gọi Tiểu Trùng tới, giải thích hậu quả nghiêm trọng của việc gọi con hổ tới đây, Tiểu Trùng không biết mình mang hóa lớn tới cho thiếu gia, mặt càng lúc càng trắng bệnh.
Lát sau Mạnh Đại, Mạnh Nhị ăn xong, A Kiều định đi, thấy Tiểu Trùng rụt rụt rè rè chứ không tươi vui như trước, mặt âm trầm vẫy tay gọi tới, nắm tay nói: “ Ta thích nha đầu ngốc, tâm tư đơn thuần, nhìn là thấu, không như loại tiện nhân bề ngoài ngoan ngoãn cung kính, sau lưng làm trò đê tiện.”
Hồng Tụ bỗng bưng bị chửi, ủy khuất không kêu được với ai, nhìn A Kiều dẫn Mạnh Đại, Mạnh Nhị, Tiểu Trùng rời đi, lo lắm.
Đại Trường Thu vỗ vỗ đầu Hồng Tụ:” Không sao, cứ làm việc của mình là được, thuận tiện nói với chủ nhân của ngươi, nếu con hổ này dám vào nhà lần nữa thì đợi nhặt xác cho nó đi.”
Hồng Tụ vâng lời, giao công việc cho ba người Mao Hài rồi vội vội vàng vàng chạy đi tìm thiếu gia.
Đại Vương tiếp tục rảnh rỗi gặm cục xương lớn chẳng có thịt, cục xương lúc thì lòi qua bên mép trái, lúc thì ở bên mép phải, nó chơi rất vui, chỉ là nước dãi nhỏ đầy đất.
“ A Kiều nương nương không sợ hổ.” Vân Lang kết luận một câu thừa thãi:
“ Nàng ta là hổ cái, còn sợ gì hổ?” Lời từ miệng Tào Tương phun ra ít khi nào tử tế:
“ Đó mới là quý tộc.” Hoắc Khứ Bệnh không quên đề cao giai cấp của mình:
“ Các ngươi còn rảnh mà nói lời như thế à, ta lo bệ hạ đã biết chuyện này rồi, mau nghĩ cách ứng phó.” Lý Cảm lúc nào cũng nhìn thẳng vào vấn đề:
Vân Lang chép miệng:” Hết cách, chỉ cần dính dáng tới bệ hạ thì cơ bản không có cách nào hòa hoãn, nghe thiên mệnh đi, mong rằng người tới là Trương Thang, chứ không phải tên hoạn quan nào đó.”
Trong khi bọn họ đang thảo luận thì Hồng Tụ tới truyền đạt nguyên văn lời Đại Trường Thu.
Tào Tương cười ha hả:” Vậy là không sao rồi, có lão thái giám đó gánh hết.”
Vân Lang thở phào, tuy y chưa bao giờ gặp hoàng đế, nhưng thế giới này khắp nơi là dấu vết tồn tại của hoàng đế, cứ như hoàng đế hiện diện mọi nơi, từng thời khắc thao túng cả hơi thở của ngươi.
Hoàng đế dựa vào sức ảnh hưởng và lực áp chế để sống, nhưng có thể đem uy quyền của mình quán triệt tới từng con dân như Lưu Triệt, làm Vân Lang không phục cũng không được, hoàng quyền tới thời đại của hắn đã phát huy tới mức tột đỉnh.
Cái ao phải làm thật nhanh để A Kiều về nơi nàng nên ở, nếu không tình trạng cưu chiếm ổ thước này còn tiếp tục e sớm muộn cũng có chuyện.
.....
Hôm nay dừng ở đây, khoảng 60 - 70 nội dung Hán Hương diễn ra ở Vân gia trang, cái trang không lớn nhưng xảy ra đống chuyện.