A Kiều tay cầm một cành liễu mềm, không ngừng quất Mạnh Đại, Mạnh Nhị, hai huynh đệ này đi phía trước cẩn thận che chở cho vịt của mình, dù bị A Kiều đánh cũng cười ngốc nghếch, còn ríu rít kể cho A Kiều nghe quan niệm chính xác nuôi gà vịt tốt hơn nuôi hổ.
Tiểu Trùng tay xách giỏ, trong giỏ là rau quả đặc sản của Vân gia, kỳ thực thì chỉ có dưa bở và dưa leo, hai thứ này mới trồng ra, ở ngoài không có.
Vừa rồi nàng nhận được tin tức phụ thân truyền tới, đừng nói năng linh tinh, chỉ cần hầu hạ tốt quý nhân là được.
Đại Trường Thu đi cuối cùng, lòng cảm khái lắm, bốn năm qua A Kiều không cười nhiều bằng ngày hôm nay.
“ Phía trước là nơi ươm tơ, không tới được.” Mạnh Đại, Mạnh Nhị tới bên rừng thông thì dừng lại không đi nữa:
“ Vì sao?” A Kiều phe phẩy cành liễu hỏi:
“ Nam tử không được vào chỗ nữ tử.” Mạnh Nhị chỉ biết Vân Lang nói thế, cũng không rõ là vì sao:
A Kiều không coi ra gì, thiên hạ chỉ có chỗ nàng không muốn tới, không có nơi nào nàng không được tới:” Có ta ở đây rồi, đi.”
Mạnh Đại, Mạnh Nhị mỗi người ôm lấy một gốc cây dáng vẻ thà chết không đi.
A Kiều tức giận:” Các ngươi dám không nghe lời ta à?”
Đại Trường Thu giải thích:” Bọn chúng thực sự không thể vào, phó phụ Vân gia hung dữ lắm, lão nô nghe nói, phụ nhân khi ươm tơ vì nóng nên không mặc nhiều quần áo.”
“ Có gì đâu, chẳng phải ngoài ruộng cũng đầy phụ nhân không mặc quần áo đi đi lại lại đấy à?”
“ Vì họ là cung nô.”
A Kiều không hiểu, nàng quả thực chẳng bao giờ quan tâm chuyện này, từ nhỏ nàng là con chim quý trong lồng son rồi, thân thể đã trưởng thành nhưng tâm tính kỳ thực vẫn là trẻ con, cuộc sống ngoài kia, nàng không hiểu quá nhiều:” Không phải thì cũng là phó phụ sao? Đi vào xem nào.”
Hai cung nữ vội vàng đi trước đánh trận đầu.
Không lâu sau A Kiều hớt hải từ trong xưởng ươm tơ chật vật chạy ra, chỉ cái phòng lớn đang bốc hơi nghi ngút, dùng mu bàn tay chấm mồ hôi trán: “ Tằm nhả tơ như thế à, đúng là vất vả, ta cứ nghĩ tằm nhả ra sợi tơ, sau đó lấy tơ đó dệt thành vải, làm ra quần áo đẹp đẽ. Những phụ nhân đó như vớt từ nước lên mà vẫn chăm chỉ ...”
Chưa nói hết đã quay sang Tiểu Trùng:” Vân gia trả cho họ bao nhiêu tiền?”
Tiểu Trùng hoang mang:” Bẩm quý nhân, không trả tiền, tới ngày Tết thì thưởng một ít, thiếu gia nhà tỳ tử không có tiền.”
“ Không trả tiền, vậy trả bằng tơ lụa à?” A Kiều giọng cao lên, khí thế của con kim phượng hoàn hiển lộ rõ ràng:
“ Không phải.” Tiểu Trùng bị ánh mắt ác liệt của A Kiều làm khiếp sợ lùi lại liên hồi, bấy giờ mới ý thức được quý nhân không hiền hòa, mà rất đáng sợ:
“ Đáng chết, ta còn nghĩ Vân Lang là tên thiếu niên lang không tệ, không ngờ là kẻ vô lương, những phụ nhân kia làm việc sắp chết mệt mà y không trả họ tiền …”
“ ....” Đại Trường Thu chà chà mặt cho tỉnh táo lại rồi cố gắng dùng lý lẽ trực tiếp nhất trình bày việc này:” Những người đó là lưu dân, được Vân gia thu nạp mới có cái ăn, nếu không thì chết đói rồi, không trả tiền là bình thường, phó dịch nhà khác cũng không có tiền, nhà ta cũng thế.”
“ Nhà ta cũng thế à?” A Kiều ngớ ra một lúc, đôi mắt đẹp chớp chớp có vẻ hoang mang lắm, chợt nàng hỏi sang chuyện khác:” Nhưng làm sao mà người dân chết đói được, triều ta từ Văn hoàng đế đã coi trọng nông nghiệp, nhiều lần hạ chiếu khuyến nông, ban thưởng nông dân, cổ vũ sản xuất. Từ thời tiên đế đã ‘lấy đức giáo hóa dân’, thiên hạ đại trị, bách tính giàu có mà.
“ Khi bệ hạ đăng cơ, kho lương đầy ắp như núi, lương thực cũ đem nuôi ngựa, ngựa không thèm ăn, tiền đồng chất trong kho nhiều năm chẳng dùng, tất cả đều do tận mắt ta nhìn thấy. Bệ hạ còn từng nói, dù thiên hạ ba năm không thu được hạt gạo nào thì lương thực trong kho cũng đủ ăn, quốc qua giàu có như thế, làm sao bách tính lại chết đói? Ngươi có nhầm không thế?”
Đại Trường Thu trầm mặc, ông ta chẳng cách nào giải thích rõ ràng cho A Kiều, đây không phải chuyện có thể dùng hai ba lời mà giải thích được, A Kiều vẫn sống trong ngày tháng vinh quang của tiên đế, nhưng từ khi đương kim hoàng đế lên ngôi, mọi chuyện đã rất khác rồi.
Thấy Đại Trường Thu không nói gì là A Kiều hiểu hết, dậm chân:” Bệ hạ những năm qua làm cái gì thế? Không biết thương tiếc giang sơn xã tắc tổ tông để lại à?”
Lời của nàng định sẵn là không một ai dám trả lời, A Kiều đứng ngây ra nhìn cái nhà gỗ vẫn bốc khói, tâm trạng sa sút trở về đại viện Vân gia. Đợi nàng về tới nơi thì chủ lâu ba tầng của Vân gia, tòa các lâu lớn nhất, đẹp nhất đã được thị nữ dọn dẹp sạch sẽ.
Chăn đệm "rách nát" của Vân gia bị bọn họ ném hết đi, phó dịch cẩn thận nhặt lấy cho vào kho, đợi thiếu gia về xử lý.
Lười nhác nằm trên cái ghế tựa bằng dây mây rất thoải mái của Vân Lang, nhìn Ly Sơn hình dáng như con ngựa chạy, A Kiều hồi lâu không nói một lời.
Hồng Tụ xách một cái bếp lò đất nho nhỏ đi vào, đặt chỗ cuối gió đốt quả thông bên trong, đặt cái ấm sắt đen xì bên trên, khẽ phẩy quạt đụt nước.
Không bao lâu sau nước sôi, Hồng Tụ dùng thìa trúc múc ít trà vào chén gốm đen, bỏ đi nước đầu, ngâm trà lần nữa mới để ở chỗ thuận tay cho A Kiều lấy.
“ Cái gì đây?” A Kiều ngửi thấy mùi thơm lạ, mở mắt ra:
“ Đây là trà, do thiếu gia nhà tỳ tử chế biến ra.” Hồng Tụ giải thích:
A Kiều chưa bao giờ uống trà, nhưng tựa như sinh ra đã biết uống trà một cách ưu nhã, đưa ba ngón tay ra, dùng ngón giữa và ngón cái giữ bát trà, dùng ngón trỏ chỉnh hướng, không cần cúi đầu vẫn nhấp được ngụm nước vàng nhạt, sau đó đưa lên mũi ngửi mới uống tiếp, lắc đầu trả lại:” Hơi đắng.”
Hồng Tụ vội nói:” Trà khi uống vào thì đắng, nhưng dư vị ngọt lâu, quý nhân từ từ thưởng thức sẽ thấy.”
A Kiều uống ngụm trà nữa rồi lắc đầu, nhìn mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, hỏi thị nữ mình đem theo:” Tượng nô đã đầy đủ chưa?”
Thị nữ cúi mình đáp:” Đã tới rồi ạ, nhưng tượng tác chỉ huy tượng nô, không cho Vân tư mã tham gia.”
A Kiều ừm một tiếng, bảo thị nữ: “ Nói với tên tượng tác đó, ta không cần hắn, bảo hắn tới từ đâu thì trở về đó. Chỉ mới mấy năm mà những kẻ đó đã quên mất A Kiều ta là ai, quên mất ta là người không chấp nhận những kẻ bội nghịch. Nay ta không phải là hoàng hậu nữa, một tên tượng tác nhỏ bé dám nghi vấn cả mệnh lệnh của ta, được, bảo bệ hạ xem mà xử lý.”
Thị nữ khom người lĩnh mệnh rời đi.
A Kiều liếc mặt nhìn Hồng Tụ, nói thẳng:” Ta không ưa người Lại gia các ngươi, chúng là đám khỉ thuận cán leo lên, ai có quyền thế thì ngả về người đó, những kẻ như thế không chết thì ai chết? Không biết Lại lão đầu trước khi chết có giác ngộ không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Tụ đỏ rực:” Tỳ tử này là người của Vân gia, thiếu gia đối xử rất tốt, đã quên Lại gia rồi.”
“ Thế là tốt nhất, quên chúng đi mới sống vui vẻ được, nhà đó chẳng có kẻ nào tốt đâu.”
Hồng Tụ cúi đầu không đáp, A Kiều lại ngửa mặt cười ha hả, một nữ tử lại cười ra khí thế hào sảng của nam nhân.
…
Tượng tác chức quan giám thị xây dựng cung thất, lăng tẩm, tông miếu, đồng thời kiêm lĩnh bách nghệ, thuộc thiếu phủ ( thiếu giám phủ), đại khái phụ trách toàn bộ thứ liên quan tới công trình và kỹ thuật.