Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1164 - Q8 - Chương 083: Chúng Ta Cùng Viễn Chinh.

Q8 - Chương 083: Chúng ta cùng viễn chinh. Q8 - Chương 083: Chúng ta cùng viễn chinh.

Vân Lang vốn định chuẩn bị dâng bản tấu thâm tình thắm thiết, nói rõ nguyên nhân mình rời kinh, viết mấy lần vẫn thấy không hợp ... Chủ yếu vì y thấy giả dối quá.

Đệ tử mình đang mưu tính khoét rỗng hoàng quyền, mình lại làm ra vẻ một tấm lòng son, Tư Mã Thiên mà viết vào sử sách, mai sau tha hồ bị con cháu nghe chửi.

Tào Tháo, Tư Mã Ý đều làm như y, thanh danh của họ thì khỏi nói, thôi thì cứ ngậm miệng phát tài.

Nay triều đình từ trên xuống dưới khắp nơi là môn đồ Vân thị, nhìn danh sách mà Hoắc Quang cung cấp, cả Vân Lang cũng phải thất kinh, chưa xem hết đã vội đốt đi.

Tên người thì Vân Lang không nhớ hết, nhưng mà con số 617 người thì y nhớ rõ ràng.

Mà những người này mới chỉ là danh sách đã làm quan, nếu tính thêm cả người đang xếp hàng đợi làm quan thì con số phải tăng thêm gấp mấy lần, năm sáu năm sau có trời mới biết là có bao nhiêu.

Mà sau lưng quan viên là cả đám người đi theo, đó là chuyện tất nhiên.

Chừng đó yêu nghiệt, ở lại làm gì cho đâu đầu chứ.

Vân Lang thấy mình còn khỏe lắm, sống thêm năm chục năm nữa vẫn có tự tin, dưới tình huống này mà không đi châu Mỹ một chuyến, cho dù cầu nối lục địa Mỹ Á có đứt rồi, đợi biển đóng băng vượt qua cũng không tệ.

Nếu dựa vào thuyền, Vân Lang thấy khác gì đem mạng ra làm trò đùa, thuyền vào thời này không đáng tin, đi trên sông lớn còn như tự sát, nói gì ra đại dương.

( Trước kia Châu Á - Châu Mỹ có mảnh đất nối liền gọi là "cây cầu thời gian", có thể đi bộ sang nhau)

Hoắc Khứ Bệnh những năm qua đã nghiên cứu khí cầu thuần thục lắm rồi, nghe nói có thể dùng trong thực chiến, lấy ra thám hiểm Châu Mỹ, Vân Lang thấy không tệ.

Ngày 26 tháng 6, tháng Tân Mùi, ngày Bính Dần, hợp xuất hành, cưới gà, Tư Mã Thiên nói quẻ kiến long tại điền.

Sau đó nhảy lên xe ngựa Vân thị, cùng một xe với Đông Phương Sóc, chuẩn bị đi xem Châu Mỹ mà Vân Lang kể.

Tào Tương mang theo Dương Lợi và hai đứa nhi tử ngốc, Lý Cảm dẫn theo lão bà, bộ dạng sống chung chăn chết chung mộ, làm người ta nhìn mà chướng mắt.

Không ai tiễn chân, Vân Lang nghiêm cấm.

Vừa rời Trường An đã thấy rất nhiều người quen thuộc bên đường, có Hoắc Quang đứng bên đường đọc sách, có Trương An Thế vừa đi tuần ngân hàng về, có Lương Tán xử án bên đường, có Lương Khải dẫn theo một đám Thái học sinh đi du học.

Cấp Ảm tóc trắng bạc phơ đứng bên sông đọc đi đọc lại:” Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu...”

Lý Lăng cưỡi ngựa đứng trên đồi cao không nói gì.

Vân Lang, Tào Tương, Lý Cảm ở trong xe uống tới say khướt không còn biết tháng năm là gì.

Bên Vị Thủy, dưỡng liễu rủ bóng, Tùy Việt lớn giọng nói mời ba người xuống xe, có trưởng giả muốn gặp.

Ba người lờ đờ xuống xe, đi xuyên qua rừng liễu nhìn thấy Lưu Triệt một thân áo đen.

Lưu Triệt hỏi thẳng luôn:” Muốn đi thật à?”

“ Đi thật, năm ba năm không về.” Vân Lang trả lời dứt khoát:” Lúc đó về rồi bệ hạ vừa vặn hoàn thành chính sách mới, bọn thần có thể an tâm tận hưởng tuổi già.”

“ Đây là nời nói thật, trẫm tin. Chỉ là ngươi đi một cái, Tư Mã Thiên ắt ghi vào sử sách, nói trẫm lòng dạ hẹp hòi, không thể dung người ... Thôi, lần này trẫm nhận, người như ngươi, trẫm không dung nổi, quá nguy hiểm, trẫm thà làm người hẹp hỏi cả đời.” Lưu Triệt hiếm khi chân thành một lần:

“ Rời đi là lựa chọn của thần, cũng như về là lựa chọn của thần, đây là nơi chôn xương thần, là nơi linh hồn thần yên nghỉ. Bệ hạ, vi thần xin cáo từ, núi cao sông dài, đợi ngày thần về, chúng ta say một bữa.”

Vân Lang cùng Tào Tương, Lý Cảm vài dài cáo biệt, sau đó về đội xe dài, tiếp tục lên đường.

Lưu Triệt mắt tiễn đội xe đi xa, mắt có hơi ươn ướt, đến khi gió sông thôi qua mới làm tỉnh lại, áp khí huyết nhộn nhạo trong lồng ngực, nói với Tùy Việt:” Chúng ta về thôi, còn nhiều chính vụ chưa hoàn thành.”

“ Bệ hạ hôm nay tâm tình không tốt, hay là ở lại đây vẽ tranh tiêu khiển?”

“ Trẫm dùng hết tình nghĩa đổi lấy năm năm chấn chỉnh thiên hạ, sao dám chậm trễ. Tùy Việt, chuẩn bị khoái mã.”

Tùy Việt thở dài một tiếng, bỏ xe, thay bằng hãn huyết bảo mã cùng hoàng đế phóng nhanh về cung.

Hoàng đế đi rồi, ba người cũng tỉnh rượu.

Lý Cảm chỉ ngón tay lên bản đồ:” Chúng ta có 180 giáp sĩ, chỗ Khứ Bệnh có hơn 300, nói cách khác chúng ta có 500 giáp sĩ, 2000 bộ khúc. Nếu Khứ Bệnh hàng phục được người Túc Thận, chúng ta tổ chức đại quân một vạn người, bằng số quân này, có thể đi bất kỳ đâu.”

Vân Lang lắc đầu:” Muốn tới Châu Mỹ trong truyền thuyết cái khó nhất không phải người nơi đó mà là khí hậu ác liệt.”

Tào Tương rùng mình:” A Lang, ngươi nên biết ta sợ lạnh.”

“ Mới đầu sẽ lạnh, nhưng chúng ta cứ đi về phía nam sẽ ấm dần, tới đó có khi ngươi còn chẳng cần mặc quần áo.”

Tào Tương phấn chấn, rất là hi vọng kiểm mảnh đất to bù lại tổn thất thời gian qua:” Thế thì tốt, thế thì tốt, đến lúc chia đất, phải cho ta chỗ ấm một chút.”

Vân Lang vỗ cái bụng lớn của hắn:” Dân cư nơi đó có hàng trăm vạn, không phải nơi không người.”

“ Kệ, ta phải có mảnh đất ẩm một chút.”

Lý Cảm cười lớn:” Gia gia cũng không ngờ đời này còn có chuyện hay như thế, vẫn có thể cầm quân ra trận, ha ha ha.”

“ Các ngươi lạc quan hơi sớm, châu Mỹ xa lắm ...” Vân Lang tủm tỉm cười thần bí:

Vì chuyến đi xa này, ba nhà gần như vét hết gia sản, mạo hiểm đem đi lượng khí giới không đếm xuể trước vành mắt hoàng đế.

Những năm qua Vân Lang ở Lương Châu, Tào Tương ở Hà Bắc, Lý Cảm ở Lũng Tây, nỗ lực kinh doanh mười năm, giờ đem tất cả mọi thứ tệ tụ ở Mã Ấp với Hoắc Khứ Bệnh, rốt cuộc có thể làm chuyện mình muốn.

Bốn nhà Vân, Tào, Hoắc, Lý đều thành quái vật khổng lồ, Lưu Triệt biết nguy hiểm tới từ đâu, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước, bốn nhà này quá lớn, quan hệ chặt chẽ, hắn tìm đủ cách chia rẽ, gây xung đột mâu thuẫn bất thành. Nếu muốn triệt để thanh tẩy ẩn họa, e làm Đại Hán chìm vào trong phản loạn.

Lưu Triệt xưa nay nắm giữ cục diện luôn chuẩn xác, xuất phát từ góc độ hoàng đế, hắn thấy chuyện mình làm không sai, thậm chí mãi mãi chưa đủ.

Tiếp theo đó nhân lúc đám Vân Lang ra đi, Lưu Triệt bắt đầu rút bỏ hàng loạt quan viên liên quan tới bốn nhà, sau đó dùng sĩ tử trẻ bổ xung.

Lưu Triệt không cho rằng đám Hoắc Quang, Trương An Thế xuất phát thì Vân thị thì là người Vân thị, vì trong mắt hắn, những người này sẽ thành huân quý mới của Đại Hán, thành thế hệ nắm quyền mới.

Dưới tình huống đó, đám người Hoắc Quang sẽ thành giai tầng phản đối tứ đại gia tộc mạnh nhất.

Hắn vẫn tự tin như thế.

Khi đội xe Vân Lang rời Quan Trung, Vân Triết từ bí thư thừa trở thành đại hồng lư.

Khi đội xe Vân Lang tiến vào Tịnh Châu, toàn bộ gia thần Tào thị bị rời khỏi triều đình, khi đội xe Vân Lang tới Mã Ấp, Lý Lăng nhận lệnh nam hạ trừ nhung tộc.

Những chuyện này Vân Lang, Tào Tương, Lý Cảm chẳng bận tâm, dù sao người hoàng đế mới đưa lên thậm chí còn có nhiều người của họ hơn.

Còn Vân Lang không yêu cầu người mình bồi dưỡng phải trung thành với Vân thị, chỉ cần trung thành với lý tưởng của Khoa kỹ Tây Bắc chứ không phải là một ai đó.

Hoắc Khứ Bệnh đứng trên khí cầu nhìn đội xe trải dài truyên hoang nguyên, phất cờ hạ lệnh thu hồi khí cầu, vừa đáp đất nhảy lên ngựa Ô Chuy phóng về phía đội xe.

“ Khứ Bệnh!” Tào Tương hô lớn:

“ Khứ Bệnh!” Lý Cảm hô lớn:

“ Dưa hấu.” Vân Lang hô lớn:

Hoắc Khứ Bệnh bắt lấy quả dưa hấu, dùng một tay bóp vỡ, móc chỗ non nhất cho vào mồm, kệ nước chảy đầm đìa râu ria:” A Lang, chúng ta mau xuất phát đi tìm ớt mà ngươi nói, cùng làm món nướng ngon nhất thiên hạ đi.”

Tào Tương thấy mình bị lừa rồi, không phải đi thực hiện cuộc chinh phục thám hiểm vĩ đại, mà là vì ăn à? Lý Cảm ngớ ra, sau đó cười lăn cười bò, vậy mới là hợp lý.

Vân Lang cười vô cùng sảng khoái, chĩa roi ngựa về phương bắc, uy phong như đại tướng quân:” Xuất phát!”

……. ………. ………….

Hết trọn bộ!

Cám ơn các Thần Vệ đã đi cùng Vân Lang tới lúc này.

Bình Luận (0)
Comment