Lúc ra ngoài thì trời đã tối, đứng trên cao nhìn thấy công trường sáng rực ở Vân thị.
Trang viên đang xây dựng càng hùng tráng hơn trước kia bội phần, đã bỏ đi kiểu kiến trúc gỗ thịnh hành, chỉ cần có thể dùng đá, Vân thị tận lực dùng đá, chỗ nào không thể dùng đá thì dùng lượng nhỏ xi măng thay thế.
Làm thế có lợi cho bách tính, đầu năm gặp hạn, sau đó thì lại châu chấu hoành hành, cơ bản năm nay không hi vọng gì vào đồng ruộng nữa, chỉ có thể đi làm công kiếm khẩu lương.
Vân thị rộng rãi cho rất nhiều lương thực, lại còn cho tiền, vì thế bách tính nhiệt tình làm ngày làm đêm.
Xử lý xong hậu sự của Hà Sầu Hữu, Vân Lang chôn lấp một sơn cốc, lấp kín một dòng suối trong vắt, sai trồng trên đó thật nhiều cây, tin rằng năm năm thôi diện mạo nơi này sẽ không còn ai nhận ra nữa.
Nơi đó không chỉ chôn vùi một lang mộ, còn chôn vùi quá khứ của Vân Lang.
Vân Lang nói là làm, nói chôn vùi là chôn vùi, nói không để ý tới triều chính là không để ý,
Lần này Lưu Triệt đông tuần, đồng thời hoàn thành cải cách chế độ quan viên, dùng người trẻ tuổi, dùng sĩ tử hàn môn.
Cả quá trình không ai cản trở, hai gia tộc lớn nhất là Tào thị, Vân thị đều không tranh đoạt vị trí cho con cháu của mình, lặng lẽ an phận thù thường.
“ Hạ Hầu Tĩnh chịu khổ không uống, từ khi Đổng Trọng Thư chết, bệ hạ ra sức dùng người trẻ tuổi không có căn cơ, sĩ tử, lương gia tử ở Lương Châu liền hưởng lợi, nhìn khắp cả Đại Hán này, duy Lương Châu không có hào cường. Vì thế bất kể Lương Khải ngăn cản thế nào, bệ hạ vẫn dùng môn đồ Cốc Lương.”
Vân Lang uống ngụm rượu, cách cục này là dự liệu trước rồi, số sĩ tử đó tất nhiên đa phần là môn đồ Vân thị:” Nhà ngươi thế nào?”
Tào Tương cười tự trào:” Không ít, song phải đổi cả họ của tổ tiên mới trà trộn được, ta chẳng biết nói sao. Mà nói thật, thực lực của A Tín bành trướng quá nhanh, ta sắp không áp chế nổi nữa, ta muốn gửi Tào Phương, Tào Duệ cho ngươi, không mong chúng nó được như Mạnh Đại, Mạnh Nhị, chỉ mong bình an, ta không phải thấy cảnh huynh đệ tương tàn là đủ.”
Vân Lang vỗ vỗ mu bàn tay Tào Tương:” Ngươi có thể không tin vào nhi tử của mình, nhưng đệ tử của ta làm thế thì thể diện Khoa kỹ Tây Bắc còn gì.”
“ Ta tin, nhưng Dương Lợi sợ lắm, từ khi bị đoạt hàm công chúa, nàng ấy khóc ngày khóc đêm, tuổi còn trẻ mà tóc đã bạc. Dù gì cũng là phu thê, ta không muốn nàng chất trong u uất sợ hãi.”
“ Ngươi nghĩ ta thân với Tào Tín hơn hay là Tào Phương, Tào Duệ hơn.”
Tào Tương không hiểu:” Đương nhiên là thân với A Tín hơn.”
Vân Lang giang tay:” Vậy ngươi đem hai đứa bé kia tới đây, trong mắt Dương Lợi khác gì đem dê vào miệng hổ.”
Tào Tương thất kinh đứng bật dậy:” Mẹ nó, nữ nhân đó suốt ngày khóc, chẳng nói gì sao ta biết.”
“ Giờ Dương Lợi đã chẳng là cái gì nữa, ngươi đã quyết định rồi còn dám nói gì, mau mau giải quyết đi, ta nóng lòng tới thảo nguyên lắm rồi.”
“ Ta cũng có ý đó.” Tào Tương ngửa mặt cười lớn, rất thống khoái, xem ta Tào Tín hành hạ hắn không nhẹ:
Toàn bộ gánh nặng đã đặt lên vai người khác rồi nên Vân Lang lập tức thực hiện kế hoạch của mình.
Vân Triết và Lam Điền cứ trố mắt nhìn phụ thân và mẫu thân cùng các di nương hớn hở chuẩn bị xuất hành.
Nếu đơn giản chỉ là chuẩn bị thì hai người không thất kinh, nhưng mà chuẩn bị tới bốn ngày rồi, nói chuẩn bị đi xa, chẳng bằng nói là chuẩn bị chuyển nhà.
Riêng trang bị kỳ quái đã hơn mười xe, giáp sĩ, vũ khí càng nhiều như tạo phản.
Tâm tình phụ thân rất tốt, bốn vị mẫu thân thì chỉ có thể hình dung là mừng phát điên rồi.
Sau bữa tối, Vân Triết và Lam Điền tới thư phòng phụ thân.
“ Cha, cha đi tới chỗ Hoắc bá bá đâu cần kinh động lớn thế?”
Vân Lang lại nói với Lam Điền:” Bảo với mẹ con, ta đi xa một chuyến, chắc dăm ba năm mới về.”
Lam Điền mắt mở to:” Phụ thân đi đâu mà dăm ba năm mới về?”
“ Khà khà, đây là ước hẹn thời trẻ của ta với Hoắc bá bá của các con, năm xưa bọn ta hẹn nhau, nếu một ngày thiên hạ bình định, Hung Nô bị quét sạch, bọn ta trở nên vô dụng sẽ kết bạn đi tới tận cùng thiên hạ xem sao.”
“ Tận cùng thiên hạ ở đâu ạ?”
“ Truyền thuyết nói về nơi cực bắc, truyền thuyết nói về tiên sơn ngoài biển, bất kể chỗ nào cũng có thể là mục tiêu của ta.” Vân Lang nói đùa:” Nếu có thể, nói không chừng ta bắt thần tiên về cho các con xem, thế nên phải chuẩn bị.”
“ Đất thần tiên ạ ...” Lam Điền rất muốn đi theo:
Vân Triết thì kinh sợ:” Không phải cha muốn đi cả tới Châu Mỹ mà cha từng kể chứ?”
“ Đúng thế, ta muốn vượt qua vùng cực bắc tới đầu bên kia lục địa xem thế nào, hi vọng là cây cầu nối kia vẫn còn ...”
Vân Triết càng nghe càng sợ:” Cha, năm xưa cha nói đó là nhiệm vụ con người không thể hoàn thành.”
“ Đó là cha nói người thường, thằng bé này con nghĩ cha con, mẫu thân con với Hoắc bá bá là người thường chắc?”
“ Dù thế cha cũng không nên tùy ý mạo hiểm.”
Vân Lang không nghe:” Đừng nói nữa, lần này ta quyết làm theo ý mình, không ai cản được đâu. Ta sẽ đưa Vân Động theo, con ở nhà chăm sóc đám đệ đệ muội muội còn lại, không được lơ là.”
Vân Lang căn bản không cho nhi tử cơ hội nhiều lời, khiển trách một hồi rồi dẫm lên ánh trăng tới Bách Hoa Cốc.
Vân Động thời gian qua bị Trường Bình chiều quá mức rồi, đến mức muộn rồi còn phát hiện nó đang cùng đám hoàn khố đánh bạc.
Đám hoàn khố thấy Vân Lang như chuột thấy mèo, khấu đầu xong là biến mất.
Vân Động buồn chán ném xúc xắc xuống bàn:” Cha, con sắp thắng lớn đấy.”
Vân Lang mỉm cười nhặt xúc xắc lên:” Có muốn cha con ta đánh một ván không?”
Vân Động sáng mắt lên tóm lấy tay cha:” Cha cược gì?”
“ Con ra điều kiện đi, chỉ cần thắng cha chấp nhận.”
Vân Động hưng phấn gãi tai:” Nếu vậy con mà thắng, cha phải cho con rời Quan Trung.”
Vân Lang ồ một tiếng, cười thần bí:” Con định đi đâu?”
“ Chỉ cần rời Quan Trung là được ạ.”
Vân Lang kéo ghế ngồi xuống, lắc xúc xắc trong tay:” Khi con còn nhỏ là đứa lười biếng, đặt đầu nằm đó, cho nên cha đặt tên con là Vân Động, mong con hoạt bát hơn, giờ lại muốn chạy đi à?”
Vân Động cười khổ:” Tổ mẫu nuôi con như nuôi lợn, con thất mất mặt lắm.”
“ Ha ha ha, bảo con đọc sách, con kêu phiền, bảo con tập võ, con chê mệt, suốt ngày vào núi chơi với đàn hổ, tổ mẫu không bắt con học gì cả, cho con chơi bài tùy ý, sống cuộc sống thần tiên. Mẫu thân tới gọi con mấy lần, con không muốn về cơ mà.”
Vân Động đấm đầu:” Lúc đó con tuổi nhỏ vô tri, nhưng nếu cha muốn con giống ca ca, con nhất định không làm.”
Chắc có hạ nhân báo, Trường Bình từ trong đi ra, từ xa đã mắng:” Trẻ con ham chơi một chút có gì không hay, ngươi mắng nó làm gì?”
Vân Lang đỡ bà ngồi xuống:” Con không mắng nó, chỉ muốn hỏi tính toán sau này của nó thế nào?”
“ Ngươi có đứa nhi tử ưu tú như A Triết rồi, còn định ép A Động làm gì nữa, trong nhà có quá nhiều trẻ kiệt xuất, không phải chuyện tốt, ngươi có hiểu không?”
“ Dù A Triết hay A Động, không cần biết chúng ưu tú không, chúng sống vui vẻ là được, nhưng trong lòng chúng phải có lý tưởng hướng tới, con cho chúng cơ hội, đó là cách dạy con của Vân thị.”
Trường Bình thở dài:” Kệ ngươi, ta già rồi, chỉ muốn có đứa bé ở bên, đừng để ta ăn một mình, ngắm hoa một mình là đủ.”
“ Hài nhi muốn đi phương bắc thám hiểm, đi rất lâu, con muốn đưa A Động đi, cho dù nó có muốn làm một đứa hoàn khố thì cũng nên làm hoàn khố đã từng trải, như thế mới yên tâm làm hoàn khố, không phải nuối tiếc gì.” Vân Lang bóp vai cho Trường Bình lấy lòng.
“ Làm hoàn khố không khó tới thế.” Trường Binh nắm tay Vân Lang, bóp mạnh:
Vân Lang rất đau, nhưng vẫn chịu được, không tới mức đau thấu tim gan như trước kia.
Trường Bình buông tay:” Năm xưa đôi tay này của ta có thể vặn đứt vải, giờ không nổi nữa rồi. Thôi bỏ đi, Vân Động dù sao là nhi tử của ngươi, cha mẹ nào cũng mong con thành tài, không biết rằng trẻ thành tài sống chẳng vui vẻ, đành vậy, tùy ngươi.”
Nói xong được thị nữ già dìu vào hậu trạch, vừa ra cửa thấy một thiếu niên mặt hoa da phấn từ bóng tối xuất hiện, nắm chặt tay Trường Bình không buông.
Vân Lang liếc xéo nhi tử:” Sao thế, tranh sủng không lại người ta nên mới muốn rời nhà đi à?”
Vân Động lắc đầu quầy quậy:” Con thấy Lưu Tiến quấn lấy tổ mẫu rất mất mặt nên mới muốn rời Bách Hoa Cốc.”
Vân Lang vui vẻ xoa đầu nhi tử:” Thế mới đúng.”
Nó xong rời đi.
Vân Động cuống lên chỉ xúc xắc:” Cha, chúng ta còn chưa đánh cược mà.”
Vân Lang quay đầu nhìn nhi tử ngốc:” Nếu ca ca con sẽ không nói câu ngốc như thế.”
Vân Động nổi giận:” Ngốc cái gì ạ, vừa rồi cha hứa rồi, á, á ....”
Vân Lang đột nhiên đấm đá nhi tử một trận hầm hầm bỏ đi, để lại Vân Động đứng đó ngớ ra, không biết vì sao mình bị đánh.
….. …..
Tin tức Vân Lang, Tào Tương, Lý Cảm rầm rộ chuẩn bị đi Mã Ấp nhanh chóng truyền tới tai Lưu Triệt.
“ Vân Lang chuẩn bị 60 giáp sĩ, 120 bộ khúc, cường cung nỏ mạnh đầy đủ, ngoài ra còn có hơn 60 cỗ xe ngựa bọc thép, nếu như chỉ đi Mã Ấp một chuyến, không cần nhiều như thế. Phụ hoàng, Vân thị đồ mưu bất chính.”
Nhìn Lưu Đán mặt mày nghiêm trọng bẩm báo chuyện này, Lưu Triệt kích động muốn đánh hắn một trận, cuối cùng chỉ thở dài:” Trẫm hỏi ngươi, Vân Triết đâu?”
Lưu Đán á khẩu, xấu hổ đáp:” Vân Lang chỉ đem theo gia quyến, con cái có mỗi Vân Động đi cùng.”
“ Tào Tương, Lý Cảm thì sao?”
“ Cũng tương tự Vân thị ạ, 60 giáp sĩ và 120 bộ khúc.”
“ Được rồi, ngươi muốn biết cứ đi hỏi biểu huynh Tào Tương của ngươi là được.”
Lưu Đán sửng sốt:” Phụ hoàng, như vậy không sợ bứt dây động rừng à?”
Lưu Triệt ngớ người một lúc mới hiểu tư duy của đứa nhi tử này, cầm cốc trà lên uống một ngùm lớn, chỉ Lưu Đán:” Đi ngay đi.”
Lưu Đán vội vàng rời Kiến Chương cung.
Lưu Triệt nhìn theo bóng lưng hắn, thở dài:” Ngu không gì bằng.”