Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1162 - Q8 - Chương 051: Sóng Yên Biển Lặng. (4)

Q8 - Chương 051: Sóng yên biển lặng. (4) Q8 - Chương 051: Sóng yên biển lặng. (4)

Năm Thái Sơ đầu tiên chẳng dễ sống, tới tận tháng 3 mà Quan Trung chưa có một giọt nước mưa nào, Đổng Trọng Thư nói đó là vì hơn mười vạn người chết trong đại loạn làm trời cao phẫn nộ.

Trong thời tiết giá lạnh, Đổng Trọng Thư mặc cái áo mỏng ngồi ở đồng hoang, dùng hình thức đầy ải bản thân mong trời ban mưa.

Không ăn, không uống, không ngủ suốt ba ngày, tới ngày thứ tư thì mặt trời bị mây đen bao phủ, sau đó mưa xuân lất phất rơi.

Mưa xuống rồi, đất mềm ra, trâu ra ruộng, nông dân gieo mạ, mùa xuân bấy giờ mới thực sự tới nhân gian.

Mưa tới ngày thứ sáu thì Đổng Trọng Thư bệnh mất, tang lễ đơn giản, chôn vào cái mộ chỉ đắp đất cao chưa tới sáu thước.

Hoàng đế ba ngày không ăn để tưởng niệm Đổng Trọng Thư.

Trong ba ngày đó, đệ tử nho gia đồng loạt ngâm nga danh tác ( Sĩ bất ngộ phú) của Đổng Trọng Thư, dùng hình thức hỏi đáp tái hiện lại cảnh lần đầu gặp nhau giữa hoàng đế và Đổng Trọng Thư.

Sau đó ( Xuân thu phồn lộ) do chính Đổng Trọng Thư chính tay viết ra thành sách phải học của đệ tử Nho gia.

Vân Lang hâm mộ lắm.

Mặc dù chuyện cầu mưa này khác gì mua vé số, nhưng Đổng Trọng Thư trúng thưởng rồi, thế là ông ta triệt để đưa mình lên thần đàn.

Đầu mùa hè, hoàng đế tuần thú Thái Sơn, nạn châu chấu hoành hành.

Hoàng đế tới được Hà Gian, có người giỏi nhìn khí tâu, đất này ắt có kỳ nữ. Vì thế cho gọi quan viên Hà Gian tới hỏi, quả nhiên nghe nói nơi này có nữ tử tuyệt sắc, trời sinh có một tay nắm lại không mở ra.

Kỳ nữ được triệu tới quả nhiên là giai nhân tuyệt sắc.

Hoàng đế càng tò mò bàn tay nắm chặt của nàng, dùng hai tay khẽ cậy ra, trong lòng bàn tay có cái móc ngọc.

Tiếp đó hoàng đế đưa nàng đi theo xe, gọi là Quyển phu nhân.

Vân Lang nghe chuyện kỳ lạ này chỉ cười khẽ, theo Mạnh Đại, Mạnh Nhị đuổi đàn vịt đi mổ châu chấu.

Giữa đường gặp phải đại quân gà do A Kiều thống lĩnh liền phát sinh va chạm.

Hoàng hậu chất vấn Vân Lang vì sao cản trở đại quân của nàng, Vân Lang nói, đây là lỗi của trưởng sử hành quân, nên đem chém đầu.

Thế là Trưởng sử hành quân Mạnh Đại bị đánh năm roi, hai quân gộp làm một càn quét chu vi mười dặm quanh Trường Môn cung, từ đó châu chấu không dám tới đất này nửa bước.

Tai nạn được diệt trừ, Vân Lang kết bạn với Hà Sầu Hữu vào Ly Sơn.

“ Bệ hạ không còn sự anh minh năm xưa nữa rồi, cứ nghĩ rằng mình không thay đổi, không biết rằng giờ cả loại yêu ma quỷ quái cũng dám sỉ nhục bệ hạ, đáng buồn, đáng tiếc.” Hà Sầu Hữu đứng trên đỉnh núi đau lòng nói:

“ Cứ để vậy đi, đừng nói ra, bệ hạ sống thư thái, chúng ta cũng sống thư thái. Hoắc Quang vất vả thêm một chút quản lý cái quốc gia này là được.” Vân Lang nói nhẹ như không:

“ Xem ra ngươi đúng là dư nghiệt Đại Tần.”

Vân Lang cười phá lên:” Không sai, ông cũng có thể nói ta là dư nghiệt Đại Hạ, Đại Thương, Đại Chu, ta chỉ là u hồn do mảnh đất này sinh ra thôi.”

Hà Sầu Hữu ngớ người:” Sao lại nói như thế?”

“ Còn sao nữa, ông già rồi, không đánh nổi ta nữa, ta mới có thể nói thật một chút.” Vân Lang trả lời vô cùng đắc ý:” Hà công, đã sống tới trăm tuổi rồi, vì sao còn chưa hiểu?”

Hà Sầu Hữu buông một tiếng thở dài, cả đời người làm nô tài, cuối cùng vẫn không thể buông bỏ:” Thiên tử bị che mắt, ngươi định khoanh tay nhìn thôi sao?”

“ Tất nhiên rồi, nếu thiên tử bị che mắt mà khiến bách tính sống tốt hơn đâu phải chuyện xấu. Còn nữa, khỏi phải thăm dò ta, vị Quyền phu nhân đó chẳng liên quan gì tới Vân thị, ông nên đi hỏi những kẻ nói ngày Đổng Trọng Thư chết có sao lớn rụng xuống, nên đi hỏi ai xúi bẩy hoàng đế đi tuần Thái Sơn, hỏi xem ai nói Hà Gian có kỳ nữ, cuối cùng bắt Quyền phu nhân tra tấn, ông sẽ biết đáp án.”

Hà Sầu Hữu mãi mới nói lên lời:” Thôi, lão phu già rồi.”

“ Già rồi phải nghe lời người trẻ, đừng sống mãi trong quá khứ, nên sống vì hiện tại.”

“ Hiện tại của lão phu là gì?”

Vân Lang đào dưới gốc cây một củ tam thất ném vào gùi của Hà Sầu Hữu:” Chính là cái này.”

Hà Sầu Hữu nhìn cái gùi đã đầy tam thất, bỏ xuống xoa vai:”Lát nữa ngươi vác về đi.”

“ Thế mới đúng, nếu ông không đi được nữa, ta sẽ cõng ông đi ... Oa, đây lại có một mảng tam thất lớn này ...” Vân Lang không nói chuyện nữa rẽ bụi cỏ, mừng rỡ reo lên:

Đợi khi Vân Lang đào được hai mấy củ tam thất đứng dậy thì nhìn thấy Hà Sầu Hữu dựa vào gốc cây tùng, vẻ mặt bình tĩnh, gió thổi bay mái tóc trắng lưa thưa, hai tay buông thõng bên người.

Vân Lang cẩn thận đổ tam thất ra, cho ông già gầy gò đó vào trong gùi, lại đem tam thân đổ vào cái gùi còn lại, vác Hà Sầu Hữu lên lưng, đeo cái gùi nữa trước ngực, từng bước xuống núi, trên đường đi tiết lộ cho ông ta rất nhiều chuyện kinh thiên động địa ...

Thái Tể từng nói, có thể chết cùng quân vương là một may mắn, Hà Sầu Hữu cũng nghĩ như thế.

Nhưng ông ta trải qua rất nhiều đời quân vương mà không chết được, muốn cùng Lưu Triệt đi hết chặng đường cuối cùng, kết quả là phải kết thúc chờ đợi mỏi mòn của mình.

Sống với ông ta mà nói không quan trọng bằng ý nghĩa của sống, giờ ông ta thấy mình không còn ý nghĩa nữa, cho nên cái chết nhanh chóng hoàn thành sứ mệnh.

Tiễn đưa Hà Sầu Hữu chỉ có Hoắc Quang và Vân Triết, còn Đại Vương phát hiện ông ta đã chết, không còn hứng thú nữa.

Trong Thần vệ lăng u tối, Vân Lang cứ quét một lớp dầu ngô đồng lên người Hà Sầu Hữu lại quấn vào một lớp vải trắng.

Đợi thân thể Hà Sầu Hữu chắc chắn hơn một chút đặt vào khuôn, đổ bùn, đóng nắm lại, công đoạn tiếp theo giao cho thời gian hoàn thành.

“ Sư phụ, kỳ thực nên đợi bùn thành hình, cho vào lò nung, nếu thành đồ sứ được thì có thể để rất nhiều năm.” Hoắc Quang kiến nghị:

Vân Lang trừng mắt:” Đợi ngươi trăm năm ta sẽ làm thế.”

Hoắc Quang cười nịnh:” Sư phụ thì sao?”

Vân Lang dặn Vân Triết:” Khi ta chết rồi thì cho vào quan tài, chôn xuống đất, người khác làm thế nào thì nhà ta làm thế, cấm được làm chuyện khác người.”

Vân Triết gãi đầu:” Cha sẽ trường sinh bất lão, bệ hạ nói, nếu cha cạo râu đi, mặc thanh dam của thiếu niên, không ai nói cha không phải là thiếu niên.”

Hoắc Quang có chút suy tư:” Đệ tử không tưởng tượng ra nếu sư phụ qua đời thì sẽ thế nào.”

Vân Lang bĩu môi:” Mặt trời vẫn lên, mặt trăng vẫn xuất hiện, con người vẫn sống tiếp, các ngươi sẽ đau lòng một thời gian, sau đó tiếp tục cuộc đời của mình.”

“ Thế giới sẽ chẳng có gì thay đổi hết.”

Đại Vương quay về hang đá này có vẻ hưng phấn lắm, dẫm lên tảng đá bên tường nhảy qua nhảy lại làm Vân Lang cứ sợ nó bị rơi xuống.

Chơi chán rồi Đại Vương nằm bên cạnh Vân Lang, há mồm thở hồng hộc, vừa rồi hoạt động tích cực làm hao hết thể lực.

Vân Triết lấy trong sọt ra ống nước đổ cho Đại Vương uống, lấy miếng thịt mát đặt lên tảng đá cho nó liếm. Sau đó bày cơm rượu ra, ba người ngồi quây gần ăn uống.

Hoắc Quang ăn vài miếng, thấy Vân Lang nhìn lối đi đã bịt kín, hỏi:” Sư phụ dọn đống loạn thạch này ra có thể tới thẳng lăng tẩm Thủy hoàng đế sao?”

Vân Triết cũng tò mò:” Cha, trong đó có tráng lệ không?”

“ Nửa đầu thì vô cùng trang lệ, sao trời, sông núi, cung điện đầy đủ, nửa sau thì vô cùng thô sơ, Tần Nhị Thế không muốn tốn quá nhiều cho phụ thân hắn.”

“ Hắn là tên bất hiếu.” Vân Triết mắng:

“ Kỳ thực càng xây dựng xa hoa thì càng mời trộm tới thôi, thế nên sau này con không cần vì ta tốn kém, thân xác này hòa vào đất là ta thỏa mãn rồi ...”

Ba người ăn xong thì đất cũng khô, hợp lực đẩy khuôn vào vị trí mà Hà Sầu Hữu thích nhất, ba ngày sau có thể tô màu, sau đó mặc bộ kim giáp đeo đầy bảo thạch mà Hà Sầu Hữu chuẩn bị sẵn, ông ta dặn nhiều lần rồi, không được có sai sót gì.

Bình Luận (0)
Comment