Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1161 - Q8 - Chương 050: Sóng Yên Biển Lặng. (3)

Q8 - Chương 050: Sóng yên biển lặng. (3) Q8 - Chương 050: Sóng yên biển lặng. (3)

Hoắc Quang quỳ sụp xuống, nhìn sư phụ đầy sùng bái, hắn luôn nghĩ rằng sư phụ chưa để lộ dã tâm vì thời cơ chưa tới, nhưng giờ điều kiện đã đủ, sư phụ vẫn giữ được lý trí tỉnh táo trước cảm dỗ, làm hắn bội phục.

“ Ta muốn về nhà còn có vài người bạn ngồi bên cạnh chơi mạt chược, hoặc cùng nhau đi dạo trong rừng. Tiểu Quang, cái vị trí hoàng đế đó kỳ thực là cái bẫy, làm hoàng đế là làm nô lệ cho quyền lực, đánh mất tự do và lạc thú, trừ khi niềm vui của ngươi là quyền lực.”

Hoắc Quang ngẩng đầu lên:” Đệ tử muốn thử.”

Bất ngờ Vân Lang chỉ cười, xoa đầu hắn:” Con của ta, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi, đại trượng phu sống ở trên đời phải thống khoái mới được. Nguồn vui của sư phụ khác ngươi nên lựa chọn khác nhau mà thôi.”

Ai ngờ Hoắc Quang nói:” Sư phụ thật ích kỷ.”

Vân Lang bật cười:” Ngươi chỉ trích một người vì quốc gia dốc toàn bộ tâm lực, vì bách tính dốc toàn bộ tài sản là ích kỷ sao?”

Hoắc Quang dù thông tuệ tuyệt luân phải cứng họng, đến khi thấy sư phụ rời lều mới hỏi:” Sư phụ không ngăn cản đệ tử?”

Vân Lang không quay đầu, chỉ nói một câu:” Ngươi cao hứng là được.”

Đợi Vân Lang trở về lều, không ngờ bốn lão bà đều ở trên giường, vừa ngồi xuống thì Tô Trĩ đã nhanh chân chui vào lòng y nũng nịu:” Thiếp sợ lạnh.”

Mấy nữ nhân còn lại tức lắm, đáng lẽ không giữ sĩ diện mới phải.

Vân Lang ngạc nhiên:” Sao thế, nhà không đủ lều à?”

Tống Kiều kéo Tô Trĩ không ra, hậm hực nói:” Đám tiểu thiếp của chàng sợ.”

“ Có gì mà sợ?”

Trác Cơ cười:” Nhà không còn nữa, không thể không còn trượng phu, nên phải giữ chặt một chút mới được.”

“ Không cần giữ, cả đời này chúng ta ở bên nhau, dù sao ta không còn quan chức, tước vị, không còn tiền, thành người ba không trứ danh rồi.” Vân Lang cười ha hả trấn an lão bà, nói đùa:” Toàn mỹ nhân, là ta phải giữ lấy các nàng mới đúng.”

Hồng Tụ chớp chớp đôi mắt long lanh như có nước:” Thế là tốt nhất.”

Tô Trĩ nắm ống tay áo Vân Lang kéo vào chăn, bị Tống Kiều đánh một cái, đi lấy nước rửa chân cho y, phu thê ngồi quanh giường, chuẩn bị lập kế hoạch nghỉ hưu cho trượng phu.

Vân Lang ngáp dài hạnh phúc nghe đám lão bà rít rít an bài hộ mình, ngủ rất yên tâm vui vẻ.

Hoắc Quang không ngủ được, hắn ngồi nhìn khuê nữ và thê tử ngủ say.

Khi cuộc đời gặp bước ngoặt lớn, muốn đưa ra quyết định sáng suốt không dễ dàng.

Sư phụ đã thành nhân vật không khác gì tiên nhân, từ trong đàm thoại ngày hôm nay có thể nghe ra, sư phụ không hứng thù với việc ở thế giới này nữa.

Sư phụ đã nhiều lần nói chuyện này, nói một ngày nào đó vứt bỏ hết mọi chuyện không vui, tận tình hưởng thụ năm tháng còn lại, ngao du thiên hạ, không ngờ ngày đó tới nhanh như vậy.

Vân Âm lim dim mở mắt:” Không ngủ sao?”

Hoắc Quang chỉ đầu mình:” Trong này loạn lắm không ngủ được.”

“ Chàng thông minh như vậy, còn chuyện gì làm khó được à?”

“ Ha ha, chuyện trên đời này đâu phải chỉ dựa vào thông minh mà giải quyết được, cứ nhìn sư phụ mà xem, trí tuệ hơn đời mà chuyện không vui vẫn nhiều hơn lúc vui vẻ.”

Vân Âm nhẹ nhàng ngồi dậy, nhoẻn miệng cười:” Cha nói với thiếp từ lâu rồi, cha nói, con không cần như cha, con là con, thế nên chàng yên tâm làm theo tâm nguyện, cha thiếp không cản đâu.”

Hoắc Quang cười khổ:” Ài, ta chính là mong sư phụ ngăn cản ta, nói ta phải làm gì, vậy mà sư phụ nói một câu vô trách nhiệm cao hứng là được, thế nên ta mới mất ngủ thế này.”

Vân Âm dựa vào vai hắn, chỉ khuê nữ:” Thế giờ chàng có cao hứng không?”

“ Có.”

Vân Âm đấm ngực Hoắc Quang một cái:” Nếu giờ đã cao hứng rồi, sao lại muốn thay đổi, chẳng lẽ còn chuyện gì cao hứng hơn sao?”

Hoắc Quang ngớ người, kỳ thực rất đơn giản, trong nhà có thê tử hiền huệ, có khuê nữ đáng yêu, có trưởng bối hiền từ, ở ngoài thì nắm đại quyền thiên hạ, một ý nghĩ có thể làm phong vân biến sắc, thứ gì đại trượng phu nên có thì hắn đều có. Cho dù làm hoàng đế chắc gì được hơn nữa?

Cúi đầu nhìn thê tử vẫn xinh đẹp như thời thiếu nữ, thì thầm vài câu làm nàng đỏ mặt, vung tay bóp tắt nến ..... .....

Lưu Triệt ngáp dài.

Hình như ngáp cũng bị lây, Vân Triết ngồi ngồi bên cạnh cũng ngáp, thế rồi Lưu Đán, Lưu Tư, Lưu Bác ngáp theo.

Cái chết của Vệ Tử Phu, Lưu Cư tựa hồ chẳng khiến Lưu Triệt mấy đau lòng, xử lý xong tang lễ là nhanh chóng tập trung vào quốc sự.

Một quốc gia không thể duy trì áp lực cao độ thời gian dài, nếu không tiền Tần là ví dụ sống động.

Cách cục bị phá vỡ, người có thể tác động triều chính sót lại như Đổng Trọng Thư, Vân Lang, Tào Tương, Lý Cảm, hay tai tiếng như Vương Ôn Thư đã biến mất rồi, hôm nay lên triều phóng mắt nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung xa lạ.

Vì thế có cái mặt già của Cấp Ảm vào làm vô cùng chướng mắt.

“ Chuẩn cho Cấp Ảm từ quan.” Ngáp xong Lưu Triệt dụi mắt nói:

Vân Triết nói nhỏ:” Bệ hạ, đại thần trong triều còn quá trẻ, nếu lão thần đi hết, thần sợ không ổn.”

Lưu Đán nói vào:” Có gì không ổn, phụ hoàng muốn năm nay sửa niên hiệu Thái Sơ, tức là mọi thứ mới mẻ, dùng người trẻ có gì không ổn, chẳng lẽ muội phu tuổi này đã thấy mình già rồi sao?”

Nói xong cùng Lưu Tư cười phá lên rất vô lễ.

Nhưng Lưu Triệt không để ý, thay đổi lớn nhất của hắn giờ không còn là người cha lạnh lùng nghiêm khắc nữa, thậm chí còn có chút dung túng:” Năm xưa trẫm ở Thượng Lâm Uyển, bên cạnh không có lão thần nào cả, chỉ có một đám thiếu niên quân cùng trẫm ngày đêm thao luyện, chính là Vũ Lâm quân. Hiện giờ chỉ là làm lại chuyện cũ mà thôi, không có gì to tát, chỉ càn chưa đầy mười năm những người này trưởng thành, đủ nghe trẫm sai bảo.”

Lưu Đán, Lưu Tư đồng loạt chúc mừng, Lưu Bác không nói gì cả.

Lưu Tư không để ca ca với Vân Triết chiếm hết chú ý, lấy trong ống tay ra một bản táu chương:” Khởi bẩm phụ hoàng, đây là tấu chương của thái sử lệnh Tư Mã Thiên, văn chương trong đó có chút phê phán phụ hoàng.”

Lưu Triệt cầm tấu chương xem qua, cười nhạt:” Trẫm đã làm thì sợ gì người ta nói, Tư Mã Thiên nói xấu trẫm không phải một lần.”

Vừa dứt lời Vân Triết đấm thẳng vào mũi Lưu Tư, Lưu Tư ngã ngả ra sau, kẻ này sức khỏe vô cùng, đâu chịu thua, thế là lao vào đánh nhau.

Lưu Triệt kệ, chướng mặt với nhau thì ra tay, không có gì to tát, còn hơn như Lưu Tư vừa rồi ngầm đả kích Vân Triết, trẻ tuổi mà, đánh một trận xong là oán giận tiêu tan.

Kết quả không bao lâu có rồi, Vân Triết lảo đảo đứng lên, Lưu Tư không đứng được nữa.

Lưu Triệt vẫy tay gọi Vân Triết tới:” Mau đem danh sách này giao Điền Thiên Thu.”

Vân Triết vâng một tiếng về bàn soạn thảo tấu chương.

Lưu Tư mãi lúc sau mới bò dậy được, chỉ Vân Triết:” Phụ hoàng ....”

Lưu Triệt trừng mắt làm hắn phải nuốt lại:” Đánh thua định tìm trẫm cáo trạng à? Nếu ngươi không muốn bị A Triết bắt nạt thì nghĩ cách mà đánh thắng, còn không thì chuẩn bị tinh thần tiếp tục bị bắt nạt đi.”

Lưu Tư tiu nghỉu cúi đầu.

Ai cũng giả vờ như cuộc đại loạn vừa rồi ở Quan Trung chưa từng xảy ra.

Nhưng Tư Mã Thiên thì ghi chép rõ ràng vào sách của mình, hắn không chỉ viết, còn đi gặp rất nhiều người để xác thực chân tướng.

Vì thế hắn bận rộn tới tận mùa xuân.

Bình Luận (0)
Comment