Bách tính kiêu ngạo muốn hoàng đế dùng vàng bạc ra bồi thường, chứ không phải là những lời thừa thãi, đa phần người ta nghe mà chả hiểu viết gì.
Lưu Triệt không có ý bồi thường cho bách tính, mà hắn sai người nội đình sửa lại Tội kỷ chiếu.
Cuối cùng Vân Lang cũng được bồi thường, sự bồi thường của hoàng đế rất đặc biệt, một cái chân lông lá còn chưa khô máu.
“ Cái chân này của Quách Giải.” Tùy Việt nhỏ giọng giải thích:
“ A Tương có không?” Vân Lang nôn khan ném cái chân đi, không phải vì cái chân, mà vì hành vi của Lưu Triệt:
“ Tào hầu được chân phải.”
Vân thị, Tào thị nhận được chân, chắc là hai cái tay cho Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm.
Vân Lang không biết, Lưu Triệt đem cái đầu Quách Giải cho ai, có điều không có khả năng là một cái đầu hoàn chỉnh, dù sao thứ trên đầu có thể chia ra nhiều lắm.
Xem ra hoàng đế giở trò vô lại, hắn vẫn như xưa, chỉ giỏi gây họa, không quan tâm giải quyết hậu quả.
Có lẽ hắn nghĩ rằng khả năng tự chữa lành vết thương của bách tính rất cao, chỉ cần cho ít thời gian là lại thành hảo hán khỏe phây phây.
Vân Lang một mình ngồi trên đống đổ nát trong nhà nhìn quanh, lòng thê lương vô kể.
A Kiều cũng đứng ở Trường Môn cung đã bị khói đen hun mất đi ánh hoàng kim rực rỡ, nâng kính viễn vọng lên nhìn Vân Lang ngồi như ăn mày trên đống gạch vụn, thế là tâm trạng nàng tốt lên rất nhiều, cười tới không đứng thẳng nổi.
Không chỉ Vân thị mà Tào thị, Hoắc thị, Lý thị ở gần cũng cháy sạch.
A Kiều gọi Đại Trường Thu tới, bảo ông ta đi mời Vân Lang, Tào Tương, Lý Cảm tới Trường Môn cung.
Lý Cảm ném quân bài ra, sau đó nói với Tào Tương:” Bệ hạ không định bồi thường trang viên cho chúng ta, phải không?”
Tào Tương làu bàu:” Ngươi nên hi vọng vào hôm nay thắng được tiền còn hơn.”
Vân Lang thở dài:” Bệ hạ bồi thường đúng là đặc biệt.”
A Kiều xoa cái đầu rậm rạp của Đai Vương:” Nhờ phúc của ngươi đấy.”
Sau đó mừng rỡ ăn bài của Vân Lang:” Ù rồi.”
Tào Tương chán nản đẩy đổ bài:” Thần hết tiền rồi.”
A Kiều vươn tay tự lấy hai đĩnh vàng của hắn:” Trông bộ dạng kém cỏi của ngươi kìa, chẳng qua là một cái trang viên thôi mà, có mấy đồng, ta bồi thường cho.”
Tào Tương mừng rỡ đứng lên thi lễ, không A Kiều cơ hội nuốt lời:” Đa tạ hoàng hậu.”
A Kiều sao không nhìn ra tâm tư của hắn:” Không chỉ ngươi, mà toàn bộ người bị phá hủy nhà cửa ở Quan Trung, ta đều bồi thường, nếu ta không đủ, đem hết vàng dát cung điện này đi là được.”
Tào Tương thất kinh:” Vậy nhiều quá.”
Vân Lang cũng nói:” Hoàng hậu, không cần phải làm thế.”
A Kiều lắc đầu:” Bệ hạ không hiểu rằng thời đại mới đã tới, hoàng gia cần tranh đoạt lại dân ý thiên hạ, nếu ta có thể dùng tiền để bách tính Quan Trung có lại lòng tin với hoàng thất thì dù bán hết trang sức, y phục, ta cũng không tiếc.”
Ba người chơi bài đồng loạt dừng tay, mắt nhìn nàng chằm chằm, trong đó toàn khát vọng với tiền bạc.
A Kiều liền chọn ba đĩnh vàng nhỏ nhất ném cho ba người.
“ Vân thị cháy xưởng nhuộm, xưởng dệt, xưởng in, xưởng làm giấy, lò rèn, xưởng đóng tàu, xưởng làm xe, thêm vào chín tòa lầu cao, vô số tiểu lâu bị vạ lây ...” Vân Lang giơ đĩnh vàng lên:” Chỉ bồi thường chừng này?”
Tào Tương cũng giận dỗi ném đĩnh vàng lên bàn:” Tào thị có trạch viện trẫm mẫu ở Dương Lăng, có trang viên năm trăm mẫu ở Thượng Lâm Uyển.”
Lý Cảm trước nay không dám càn rỡ trước mặt A Kiều, chỉ nắm chặt đĩnh vàng, một xu hắn cũng nhận.
A Kiều liếc nhìn chùy thủ đặt trên đĩa hoa quả:” Các ngươi thấy bao nhiêu mới đủ?”
Tào Tương nghiến răng ken két:” Ít nhất cũng phải 10 lượng.”
Vân Lang gật mạnh đầu phụ họa, vẻ mặt kiên quyết lăm, Lý Cảm nghe xong ngã lăn khỏi ghế.
A Kiều cắn răng:” 5 lượng, không thể nhiều hơn.”
Nói xong đưa thêm mỗi người 4 lượng nữa.
Vân Lang có vẻ hài lòng lắm, vội vàng thu vào ông tay áo, Tào Tương còn đập thử đĩnh vàng vào nhau mới yên tâm cất đi.
Lý Cảm từ dưới đất bỏ dậy hồ nghi nhìn hai huynh đệ, song không nói gì, học theo nhận vàng.
Tiếp đó chơi bài vui vẻ, không ai nói tới bồi thường nữa, buổi tối ăn cơm ở Trường Môn cung, A Kiều phá lệ uống rượu, ba người kia càng uống nhiều hơn, đến lúc rời đi đều đã say rồi.
Rời khỏi Trường Môn cung, Lý Cảm không nhịn được nữa:” Nói rõ đi năm đĩnh vàng này biểu thị cho cái gì?”
“ Năm đĩnh là năm lượng vàng chứ là gì?” Tào Tương lấy làm lạ:” Ngươi nghĩ là gì?”
Lý Cảm càng mù mờ:” Thế không có bồi thường gì thêm à?”
Tào Tương gật đầu xác nhận:” Ừ, vậy là xong, từ giờ hai bên không còn nợ cái nữa.”
“ Hả?” Lý Cảm nhạy dựng lên, nhà hắn đâu dư dả như hai tên này, bị cháy một cái trang viên, lão bà khóc hết nước mắt:
“ Ngươi làm ra vẻ cao thâm với A Cảm làm gì?” Vân Lang đẩu Tào Tương ra:” Chúng ta bao năm qua đi theo A Kiều, trải qua không ít mưa gió mới có ngày hôm nay, nói thẳng ra huynh đệ chúng ta nợ nàng bao nhiêu?”
Lý Cảm hiểu rồi, đây không phải là vàng, mà là tính nghĩa, nhận rồi tức là nhận sự áy náy của A Kiều, cũng tương đương thừa nhận, tình nghĩa hai bên vẫn còn.
Nghĩ thông điểm ấy rồi, Lý Cảm hạ giọng hỏi:” Nếu bệ hạ bồi thường phải lấy bao nhiêu?”
Vân Lang cười lạnh:” Ba mươi vạn lượng.”
Tào Tương gật đầu:” Tuyệt đối không thể ít hơn 25 vạn.”
Lý Cảm có tính toán trong lòng, gia sản của hắn không thể so được với hai tên này, xem ra 5 vạn là có thể hài lòng.
Tống Kiều đứng trước lều đợi trượng phu trước lêu, Vân Lang trở về nắm tay thê tử, đặt vào đó 5 đĩnh vàng:” Có tiền bồi thường rồi, chúng ta xây lại nhà thôi.”
“ Đây là tiền bồi thường của hoàng gia sao?”
Vân Lang lắc đầu:” Là của A Kiều.”
Tống Kiều mỉm cười:” Vậy là đủ rồi.”
Vân Lang rất kiêu ngạo, mắt chọn lão bà của mình không tệ, nắm tay nàng vào trong lều da trâu.
Tống Kiều đã đun sẵn nước, pha một cốc trà nóng nói:” Tiểu Quang đợi chàng lâu lắm rồi.”
Vân Lang uống trà xong tới lều của Vân Âm, lều được dựng trên đường ống dẫn nước nóng, bốn mùa ấm áp.
Hoắc Tiết nằm trong lòng Vân Âm mắt nhắm mắt mở rồi vẫn giang tay đòi ngoại công bế, Vân Lang đón lấy ngoại tôn nữ đi qua đi lại trong lều, đứa bé này tới tối là díp mắt lại, nhưng ru ngủ rất khó.
Vân Âm tròn mắt nhìn phụ thân ru Hoắc Tiết ngủ rất nhanh, nhẹ nhàng đặt xuống nôi, đắp chăn, dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ gò má non mềm của nó.
Vân Lang đứng lên xoa đầu Vân Âm:” Năm xưa con rời khỏi mẹ con thì chưa cai sữa, cha dỗ còn vất vả hơn nhiều.”
Vân Âm ôm phụ thân, dụi đầu làm nũng mấy cái rồi rời lều.
Hoắc Quang bấy giờ mới nhỏ giọng nói:” Sư phụ có thể yêu cầu cao hơn.”
Vân Lang liếc nhìn hắn:” Cao hơn? Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm hoàng đế sao?”
“ Sư phụ, thử một chút không hại gì.” Hoắc Quang khẳng định chắc nịch, đây là lúc hoàng quyền yếu nhất, hắn rất tự tin:” Cho đệ tử năm năm, thiên địa phải biến sắc.”
“ Ta đúng là rất tò mò với vị trí này, cũng bị quyền lực của nó cám dỗ, song ta càng biết hậu quả của nó, thế nên giữ hiện trạng là tốt nhất.” Vân Lang vỗ vỗ vai Hoắc Quang:” Hậu quả là ta thành kẻ thù của huynh trưởng ngươi, của A Kiều, Tào Tương, Lý Cảm. Với bản tính của huynh trưởng ngươi, chắc chắn ta phải ôm xác hắn mà khóc, số còn lại dù không quyết tâm giết ta cũng tránh xa ta, lạc thú trên đời mất đi tám phần, tốt nhất không làm vậy.”