Trần Đồng cười rất vui vẻ, cười rất hào sảng, kế hoạch, an bài của Đại sư huynh coi như hoàn toàn thành công rồi.
Hoắc Quang chưa bao giờ định làm loạn thần tặc tử, hắn chỉ muốn thế giới này vận hành theo tư duy của Khoa Kỹ Tây Bắc, còn những thứ khác không đáng bàn.
Vì lý tưởng này Hoắc Quang định dùng toàn bộ sinh mệnh hữu hạn của mình hiến dâng cho sự nghiệp, giờ xem ra không cần rồi.
Hoàng đế dùng cách của mình nói với bách tính, hắn không để ý tới tính mạng tài sản của bách tính, Hoắc Quang liền nhận ra, nếu hoàng quyền không bảo vệ bách tính nữa, căn cơ của nó sẽ rất yếu.
Nếu có lực lượng thay thế hoàng quyền, hoàng quyền cũ sẽ va chạm dữ dội với lực lượng mới này.
Khoa kỹ Tây Bắc không lấy thay thế hoàng đế làm mục đích cuối cùng, mà đem hoàng quyền nhốt vào trong lồng, để nó phải đeo còng khiêu vũ.
Để hoàng quyền cũ tìm thấy mục tiêu va chạm thành chuyện không thể.
Quyền lực sau khi về với người dân, giống như giữa đất trời châm một đốm lửa, chúng tụ lại thành đốm lửa, giống sao trải khắp bầu trời.
Chúng nhìn có vẻ yếu ớt, sau khi va chạm với hoàng quyền sẽ tan biến, nhưng chúng tồn tại, để hoàng quyền biết, thế giới này không phải do một lời của hoàng đế quyết định. Những đốm lửa rải rác đó chớp mắt có thể thành lửa cháy đồng hoang, thiêu sạch thế giới.
Cuộc chiến bên ngoài Dương Lăng ấp vẫn diễn ra quyết liệt, Hoắc Quang mặt âm u, hết lần này tới lần khác phất cờ, máy ném đá liên tiếp ném vào tòa thành đã biến thành khu hoang phế.
Cuộc chiến diễn ra liên tục ba ngày, kỳ thực Hoắc Quang chặng bận tâm tình hình chiến đấu ở đây xảy ra thế nào, trong mắt hắn Lưu Cư chỉ là thứ ruồi nhặng bóp chết lúc nào cũng được, hắn chỉ quan tâm tới thứ mới mẻ xuất hiện ở nơi khác.
Khi trai tráng Quan Trung như thủy triều xuất hiện ở chân trời, Hoắc Quang không nhịn được cười lớn.
Phất cái lá cờ đỏ đáng lẽ phải phất từ lâu, Thành vệ quân phát động đợt tấn công cuối cùng vào Dương Lăng Ấp.
Tòa thành phồn hoa bị biển người nhấn chìm, mà đa phần là bách tính dân gian.
Một cuộc phản loạn nhìn có vẻ thanh thế cực lớn, dưới sự phẫn nộ của bách tính liền không đáng một đồng.
Biển người nuốt chửng Dương Lăng ấp xong nhanh chóng rời đi, mục tiêu là Trường Môn cung.
Tới chiều, đám phản tặc vây công Trường Môn cung nghe tin cướp đường mà chạy, bách tính qua Trường Môn cung kéo tới Cam Tuyền cung, phản tặc ở đây tan đàn xẻ nghé.
Còn Vân Lang sau một ngày ngủ say thức dậy, đang yên tĩnh uống trà sớm, thức ăn trước mặt thịnh soạn cực điểm.
Tào Tương ăn rất nhiều, vừa ăn còn vừa lén nhìn sắc mặt Vân Lang:” Bách tính tự phát tạo thành đại quân trừng trị kẻ bất thần, vì sao còn xông vào phủ Đình Úy ở Trường An, ngũ mã phân thây Vương Ôn Thư.”
Vân Lang đáp tỉnh bơ:” Ta không hiểu, chỉ biết sau khi hoàng đế xuất hiện trên tường cung, tuyên bố ý chỉ, ai nấy đều trở về đợi bệ hạ ban thường, đây là chuyện tốt.”
Tào Tương nhìn Vân Lang không chớp:” Tự phát thật sao?”
Vân Lang kiếm miếng bánh nhỏ hợp với vị trà cho vào miệng:” Không thể nào, phải có người cổ động, ta không nghĩ trừ bệ hạ ra, còn ai có năng lực này.”
“ Nghe nói Thái học sinh tham gia.”
“ Họ là học sinh, cũng là bách tính, họ hô thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, Đổng Trọng Thư cho rằng tám chữ đó xuất phát từ điển tịch Nho gia, tức là những học sinh đó không phụ sự giáo dục của ông ấy. Ta thấy không tệ, ta thấy mình không xứng chức, dâng tấu từ chức tế tửu, bệ hạ đồng ý rồi.”
Tào Tương lau miệng:” Ông ta không muốn sống nữa rồi.”
“ Nhân sinh thất thập cổ lai hi, Lão Động đã 86, còn màng gì sinh tử.”
Tào Tương cười lớn, thành Trường An sừng sững tựa hồ không gì phá nổi, bị bách tính chửi mắng mà phải mở ra, đối với hoàng đế mà nói, đây là vấn đề phải dùng cả đời nghiên cứu đối diện.
Hoàng đế đối diện với bách tính, lần này không thể không cúi đầu, Tào Tương mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn, song phần lớn lại thở phào:” Ngươi nói bệ hạ sẽ làm thế nào đây?”
Vân Lang khẳng định:” Còn làm sao được nữa, hạ chiếu tự trách thôi.”
“ Vậy từ giờ chắc là có thể sống vài ngày yên ổn rồi.”
“ Đúng thế, sau này ta ngươi chờ hòng đụng vào chút quyền lực nào nữa, thời đại của chúng ta qua rồi.”
Tào Tương phấn khích:” Vậy ngươi nói xem, chúng ta đã có thể đi tới thảo nguyên thăm Khứ Bệnh chưa, ta muốn tranh thủ đi một chuyến, không sợ rằng vài năm nữa không đi được. Ta còn muốn tới Thụ Hàng thành, xem nơi đó giờ thay đổi ra sao?”
Vân Lang cũng hết sức vui vẻ:” Chắc là được, Vân thị, Tào thị đều bị lần phản loạn này biến thành đống gạch nát rồi mà, huynh đệ chúng ta đều thành bách tính không quyền không chức, đi đâu chả được.”
“ Tốt lắm, tốt lắm, huynh đệ chúng ta rốt cuộc cũng tự do ...”
Vào mùa xuân, Vân Lang chôn các loại hạt giống xuống đất, qua trận mưa từ dưới đất trồi lên rất nhiều thứ.
Có thứ Vân Lang biết, hơn nữa vô cùng quen thuộc, có thứ, nhìn thì quen song lại chẳng giống với kỳ ức, còn có cả những thứ mà y hoàn toàn không nhận ra nữa.
Dù là gì Vân Lang chỉ đứng nhìn, cảm thán thần kỳ của tạo vật.
Chức vị bị hoàng đế tước đoạt rồi, hận thù với Vân Lang chưa hả, tước luôn chức vụ của Tào Tương.
Còn Lưu Cư vào một đêm mưa to gió lớn, uống một chén rượu độc, được hoàng đế cho vào quan tài tinh xảo, lặng lẽ đặt bên quan tài Vệ Tử Phu, sáu ngày sau chôn ở Ngũ Tạc cung, thụy hiệu là Lệ.
Nhi tử của Lưu Cư được hoàng đế sắc phong làm Thường Sơn vương, phong vương nhưng không có đất phong, không có chúc quan, chỉ là vị vương gia cô độc. Nếu không phải là Trường Bình đón vào Bách Hoa cốc thì bất kể Lưu Đán, Lưu Tư hay Lưu Bác cũng không tha cho nó.
Thừa tướng Triệu Chu rốt cuộc cũng không né tránh được tai nạn, cả nhà bị đầy đi Hoành Đảo, chưa đi tới đất Tề, cả nhà đã uống thuốc độc tự tận.
Cùng thời gian đó một nhân vật nhỏ không mấy danh tiếng, vào ngày mưa xuân bay bay bước lên tế đàn thừa tướng, trước đó hai tháng người này còn được phong tước Phú Dân hầu, tiếp đó nhanh chóng thăng lên Bác Lục hầu. Quả nhiên như dự đoán của Tang Hoằng Dương, Hoắc Quang một khi tái xuất là kinh thiên động địa.
Kim Nhật Đê cũng coi là nhân vật phong quang nhất lần này, được hoàng đế ban thưởng vô số, song đều từ chối, tự xưng mình là người Hồ, được ở hoàng đế đã là vinh diệu cực lớn, chút công lao nhỏ không đáng nhận thưởng.
Hoàng đế cảm khái, chọn nữ tử tông thất gả cho Kim Nhật Đê, thành phò mã đô úy, nắm trọng trách thành vệ.
Lương Khải tiếp nhận chức vị tế tửu Thái học của Vân Lang, Trương An Thế quyết chết già ở vị trí đại sứ ngân hàng. Bành Kỳ thiếu chút nữa bị ngũ mã phân thây khi bách tính tràn vào Đình úy phủ, cuối cùng đã được toại nguyện trở thành đình úy nắm quyền tư pháp.
Vân Triết thuận lợi lấy danh phận phò mã đô úy, bí thư thừa, tới ti nông tự.
Tới đây Lưu Triệt đã quét sạch toàn bộ thế lực cũ, chỉ còn sót lại Tang Hoằng Dương, Cấp Ảm vì thế Lương Tán được triệu vào nội đình mới lập nên.
Cho dù đã có vô số người chết, vẫn cần một người chịu trách nhiệm cho toàn bộ sự kiện, người đó chỉ có thể là bản thân Lưu Triệt.
Vậy là Tội kỷ chiếu được ban ra đúng lịch sử.
Thời đại này bách tính đã quen với cuộc sống thái bình, vậy mà ngay tại Quan Trung xuất hiện thảm cảnh như thế, chỉ bằng một tấm ( Tội kỷ chiếu) muốn bách tính quên đi nỗi đau mất mát tài sản, người thân là rất khó.
Huống hồ phản loạn là do bách tính dẹp yên, không phải hoàng đế, vì thế uy nghiêm của hoàng đế tụt xuống thảm hại.