Vân Triết ôm một chồng văn thư đứng trong góc nhìn Lưu Triệt.
Lưu Triệt ngồi khoan chân trên ghế bên cửa sổ, hứng trí có vẻ rất cao:” Kim Nhật Đê, trong thành Trường An có nhiều người trung với thái tử không?”
“ Hiện không nhiều ạ, phải đợi thái tử phát động rồi chúng ta mới biết kẻ nào bất mãn với bệ hạ.” Kim Nhật Đê mặc khải giáp uy mãnh như thiên tướng đáp:
“ Xem ra hắn không có gan phát động phản loạn rồi, ngươi phát động đi, lệnh sở bộ Lưu Đán tấn công Thái tử phủ, lệnh Quang Lộc đại phu Hoắc Quang tấn công Dương Lăng ấp, lệnh sở bộ Lưu Tư cách tuyệt Quan Trung.”
Kim Nhật Đê tuân lệnh, sải bước ra ngoài, không bao lâu sau trong hoàng thành vang lên tiếng trống rầm rầm.
Lưu Triệt thở mạnh ra ngoài Kiến Chương cung, ngồi trên ngưỡng cửa cao, vẫy tay với Vân Triết:” Ra đây nhìn cho rõ.”
Vân Triết ôm văn thư tới bên cạnh Lưu Triệt, hai người ngồi nhìn Trường An im lặng.
Uỳnh!
Trong thành Trường An phát sinh tiếng nổ dữ dội, sau đó là khỏi đen ngùn ngụt, đường phố vốn yên tĩnh đột nhiên xuất hiện rất nhiều người chém giết với Thành vệ quân.
Lưu Triệt cười lạnh:” Phụ thân ngươi luôn nói trẫm chém giết thành thói, ngươi nhìn những kẻ đó đi, không giết sao được.”
Vân Triết nhìn thành Trường An hỗn loạn, lẩm bẩm:
- Làm sao lại có nhiều kẻ phản loạn như thế chứ?
“ Lưu Cư, Quách Giải đã bán hết gia tài, một mạng mười lượng hoàng kim, với gia sản của chúng, có thể mua được rất nhiều mạng người.”
“ Lần phản loạn này khiến tích góp mười năm của bách tính Trường An hủy trong sớm tối.” Vân Triết không đành lòng:
“ Chính bởi vì ăn quá no mới sinh ra nhiều chuyện thế này, nếu như ai ai cũng thấy đói bụng thì chỉ nghĩ làm sao no bụng, không sinh ra nhiều ý nghĩ khác như thế.” Giọng nói của Lưu Triệt tràn ngập sự mệt mỏi, không còn hào khí ngút trời như xưa nữa.
Vân Triết cúi đầu thầm nghĩ, đám đại sư huynh thực sự là mài mòn hết tất cả hùng khí của hoàng đế rồi.
Chiến loạn cuối cùng cũng uất hiện, từ Trường An tới Dương Lăng ấp, Trường Môn cung, Cam Tuyền cung, toàn bộ Quan Trung bị chiến loạn bao phủ.
Vân thị chỉ còn lại đống đổ nát, vô số võ sĩ, bộ nô đoàn, quân tốt, du hiệp lợi dụng không quan giữa Vân thị và Trường Môn cung tấn công.
Lại lần nữa Vân thị bùng lên lửa lớn.
Cối xay nước, kênh nước nóng, bánh xe nước khiến người Trường An bàn tán bị phá thành vật liệu công kích Trường Môn cung.
Trường Môn cung lộng lẫy nay gần như biến thành màu đen, khắp nơi bốc khói, hai nhà kho cực lớn cháy hừng hực, vải, lụa tróc đó tạo thành lửa lớn xông thẳng tới trời.
Đoạt được Trường Môn cung, Lưu Cư có thêm tiền cổ động thêm nhiều hạng vong mệnh tham gia vào đội ngũ của hắn, vì thế cuộc chiến vô cùng kịch liệt.
Trương An Thế, Bình Tẩu, Đông Phương Sóc, Tư Mã Thiên ngồi ở đình nghỉ chân lưng chừng núi, nhìn thảm án đáng lẽ không nên xảy ra này.
Rượu một chén, thịt một miếng, không ai bình luận cuộc chiến nực cười trước mắt.
Lương Ông nước mắt giàn dụa nhìn trang viên mình quen thuộc từng viên gạch viên ngói, từng cái cây ngọn cỏ sụp đồ ầm ầm, không kìm được khóc lớn.
Cái mặt béo ú của Liên Tiệp không ngừng vặn vẹo, ngôi nhà đang cháy kia, chính hắn tự tay xây dựng lên.
Toàn bộ người Vân thị đã di chuyển vào núi, tài vất chất đống chuyển xuống đất, phụ nhân trẻ nhỏ tới nơi xa hơn, để lại toàn hộ vệ, gia thần.
“ Đốt cháy hết cũng tốt.” Đông Phương Sóc cầm chén rượu hướng về Vân thị, kính một chén:” Lần này hủy trang viên gỗ, về sau Vân thị đủ lý do xây dựng tòa thành đá rồi.”
Tư Mã Thiên hừ lạnh:” Người Quan Trung đã quên mất mình giàu lên thế nào, từ khi mỗ trở về chỉ thấy sự kiêu căng, hủy diệt một lần mới biết trân trọng.”
Trương An Thế đột nhiên cười lớn:” Tiên sinh, thứ quái vật hai đầu, mười sáu cái chân thực sự sinh ra từ oán khí à?”
Đông Phương Sóc khẳng định luận điệu trong mấy cuốn sách hoang đường của mình:” Đúng thế đấy, nếu không tin ngươi dùng nước rưới lên, nó sẽ hóa ra.”
Phản loạn và chiến loạn hậu quả cũng tương tự nhau, thậm chí còn kinh khủng hơn quái vật gây họa.
Khi đồng bạn ngày trước tuốt đao chém nhau, vì sự áy náy khiến chém giết càng thêm khốc liệt.
Gia viên bị hủy ở Quan Trung không phải có mỗi mình Vân thị, trong hoàn cảnh lớn này, tiểu dân nhỏ bé càng thêm thê thảm.
Lực lượng mà Lưu Cư dựa vào đại bộ phận là kẻ buôn nô lệ, võ sĩ giác đấu, võ sĩ lưu lãng, du hiệp và loại vong mệnh.
Những loại này chẳng có lý tưởng gì, nếu có, chỉ là phát tài, Quan Trung là mản đất giàu có nhất thiên hạ, nên những kẻ này hứng thú với việc cướp bóc hơn xa việc đưa Lưu Cư làm hoàng đế.
Phú Quý thành bình yên vô sự, ba nghìn học sinh quỳ trước phòng Vân Lang, nhìn đại tế tửu vẫn đang đọc sách.
Thái học sinh Trần Đồng chắp tay:” Tiên sinh, chúng ta cứ khoanh tay ngồi nhìn à?”
Giọng Vân Lang từ sau sách truyền ra:” Các ngươi muốn giúp bệ hạ hay thái tử?”
Trần Đồng lớn giọng nói:” Bọn đệ tử tất nhiên muốn giúp bệ hạ, song bệ hạ lệnh Thái học không được hành động tùy tiện, nếu ai xen vào bị coi là phản nghịch.”
“ Vậy sao còn muốn xen vào?”
“ Bọn đệ tử nghe nói, gia viên của tiên sinh đã bị phản tặc phá hủy.”
Vân Lang cười:” Vân thị cũ kỹ lắm rồi, sớm muốn phá đi xây lại, làm thế tốt lắm, ta đỡ phải tự ra tay.”
Trần Đồng nổi giận:” Tiên sinh giàu át thiên hạ, vẻn vẹn một trang viên tất nhiên không để vào trong mắt, nhưng bách tính tội gì mà phải chịu kiếp nạn này. Phụ lão Quan Trong bao năm cần kiệm tích góp gia tài để con cháu có thể sống thoải mái hơn một chút. Nay hủy hết trong binh tai, đó là lỗi của bệ hạ, lỗi của thái tử.”
Đám thái học sinh đang quỳ ở đó rùng mình, bọn họ đã quen phục tùng thiên tử, giờ có người lên tiếng đổ lỗi hoàng đế.
Nhưng lời một khi đã nói ra, như ngọn lửa âm ỉ thổi bùng lên, tiếng xôn xao ngày một lớn, chuyện này đầu đuôi thế nào, bọn họ nhìn rất rõ.
“ Đúng thế, thay đổi hoàng vị là chuyện nhỏ, sao lại để liên lụy phụ lão Quan Trung.” Không chỉ Trần Đông phẫn nộ, đám học sinh cũng dần trở nên kích động:
Vân Lang gập sách lại:” Cẩn trọng lời nói.”
“ Giờ còn gì cẩn trọng nữa, chuyện nhà của đế vương biến thành lửa thiêu đốt thiên hạ, đế vương muốn quyền lực, nhưng bách tính chỉ muốn sống tốt lành.”
“ Vậy ngươi làm gì?”
“ Mặc giáp về quê, triệu tập hương dũng, giết sạch phản nghịch.”
Vân Lang từ từ đứng đứng dậy đi về phía đám học sinh:” Các ngươi nghĩ thế à?”
Tất cả đồng thanh:” Đây là tâm nguyện của bọn đệ tử.”
Vân Lang ngả người tới:” Vậy ý chỉ của bệ hạ thì sao?”
Trần Đồng cười vang:” Đợi bọn đệ tử giết hết tặc nhân sẽ tự chói mình, đợi bệ hạ xử trí.”
Vân Lang mỉm cười lệnh Lưu Nhị:” Mở kho vũ khí, mặc cho họ dùng.”
Đổng Trọng Thư nhẹ giọng nói:” Quân hầu nghĩ cho kỹ, mở ra tiền lệ này, tôn nghiêm của quân vương sẽ mất hết.”
“ Quân vương không bảo vệ được bách tính, chẳng lẽ không cho bách tính tự bảo vệ mình? Vô lý quá lắm.” Vân Lang phất tay cho đám học sinh đi:
Đổng Trọng Thư đưa tay ra rồi, cuối cùng không ngăn cản, buông một tiếng thở dài:” Bao năm qua lão phu luôn muốn hạn chế hoàng quyền, lấy ra cả thuyết thiên nhân cảm ứng, nhưng không hiệu quả, hoàng quyền càng lúc càng cường thịnh. Hi vọng lần này quân hầu có thể khiến hoàng đến không còn cao lớn như thế nữa.”
“Tiên sinh, có thể hạn chế hoàng đế không phải thứ hư vô xa xăm đó, ta thà tin vào lòng dân hơn.” Vân Lang còn có lương tâm, chưa lấy ra câu nước có thể chở thuyền cũng của thể lật thuyền của Lý Nhị:
Vân Lang được Lưu Nhị giúp đỡ mặc giáp lên người, kích cầm trong tay, ra tới bên ngoài nói với Đổng Trọng Thư:” Vừa rồi gia tướng bẩm báo, xuất hiện kỵ binh Hung Nô ở Quan Trung.”
Đổng Trọng Thư sầm mặt:” Lão phu nói mà, với thực lực của Lưu Cư lấy gì mà tranh đấu với bệ hạ.”
Vân Lang cười lớn hô lên với đám bác sĩ Thái học:” Chúng ta đi giết nô.”
Vung tay hô một tiếng, người đi theo nghìn nghịt, rời cổng thành đã đủ ba nghìn giáp sĩ.
Trần Đồng uy phong lẫm liệt sau lớp giáp dày, chắp tay nói:” Tiên sinh, lòng đệ tử như lửa đốt, xin cho đệ tử đi trước một bước.”
“ Đi mau.”
Trần Đồng đi rồi, rất nhanh có Thái học sinh lần lượt rời đi, bọn họ không tới những nơi chiến sự đang quyết liệt mà tới thôn quê đang bị ác đồ họa hại.
Lưu Nhị theo Vân Lang lên dốc cao, nhìn Vân thị trang viên khói mùi mọt:” Quân hầu, chúng ta về thôi.”
“ Không, chúng ta cũng xuống quê.”
Lao Gia Bá!
Nghe tên một cái cũng biết là thôn trang do người họ Lao tụ cư mà thành.
Vị Thủy rẽ ngoặt ở nơi này, nước sông sau đó thêm bao la, là nơi cỏ cây tươi tốt hiếm có ở vùng Quan Trung. Thường ngày Vân Lang nhàn nhã cưỡi ngựa đi dạo hay câu cá cùng Tào Tương, tới nơi này nhiều nhất.
Lão thê của tổng trưởng Lao thị nấu cơm rất ngon, Vân Lang thi thoảng tới đổi khẩu vị, đây là cái thôn dân phong đơn thuần hiếm có.
Giờ đây cái thôn này lửa cháy ngùn ngụt, một đám người vô lại cầm vũ khí, thừa lúc hỗn loạn cướp bóc.
Vân Lang vừa dẫn người tới, bọn chúng liền la hét bỏ chạy, nhưng đối diện với kỵ binh tinh nhuệ, những kẻ chỉ có la với lừa sao mà thoát, rất nhanh liền bị dùng thừng trói lại đem về.
Sáu mươi cái đầu lâu rụng ngay tức thì.
Tộc trưởng già khóc lóc từ trong thôn chạy ra, chưa kịp nói lời cảm tạ thì đội ngũ đi rồi.
Đi tới đâu chém giết tới đó, Vân Lang không muốn nhiều lời với loại này, tới chập tối mới dừng ngựa, y không còn nhớ mình đã giết bao nhiêu người nữa.
Lúc này giáp sĩ theo sau chưa tới 800, mỗi khi qua một thôn trang, học sinh ở lại, giúp tổ chức dân tráng.
Vâng Lang đã hết sức mệt mỏi, người theo sau cũng thế, đang định kiếm chỗ cắm trại nghỉ ngơi thì có ánh lửa bùng lên ở chân trời, đội ngũ lại tiếp tục lên đường.
Đầu người chém mãi không hết.
Bất tri bất giác chém giết cả một đêm, chạy suốt một đêm, máu làm giáp trên người Vân Lang bị gió đêm làm đông cứng lại với nhau.
Nghênh đón ánh mặt trời, Vân Lang lấy hết sức gỡ giáp cứng đờ ra, tức thì có bột một đỏ rơi lả tả.
Lần nữa thúc ngựa du xuân đã kiệt quệ lên đồi cao, trong tầm mắt không thấy bóng dáng địch nữa.
Người ngựa mệt mỏi, trong bụng trống rống.
Khi Vân Lang định ra lệnh toàn thể về Phú Quý thành thì đường chân trời xuất hiện mảng đầu người nghìn nghịt, Vân Lang thất kinh, số người đó quá đông.
Bọn họ không thể chạy, nếu chạy rồi thôn trang cả đêm huyết chiến mới được bình an sẽ gặp họa càng lớn.
Một kỵ binh chạy rất nhanh, đợi hắn tới gần mới nhìn rõ tên đó không ngờ là Trần Đồng toàn thân máu me.
“ Tiên sinh, hôm qua đệ tử chạy qua năm sáu thôn, tối lại chạy mấy chục dặm, liên lạc sáu nghìn hương dũng, đi tới đâu có người gia nhập đội ngũ tới đó, giờ trên vạn người. Chỉ cần tiên sinh ra lệnh một tiếng, đệ tử tin rằng chúng ta tới Trường An, sẽ không ít hơn mười vạn bách tính hưởng ứng.”
Vân Lang ngửa mặt cười dài, ném kích cho Trần Đồng:” Đi đi, diệt toàn bộ phản loạn ở Quan Trung cho ta.”