Lần này Vân Lang không kháng chỉ, theo Tùy Việt tới Kiến Chương cung, tới chỉ có một mình, không mặc quan phục mà mặc một bộ nho sam, ung dung nhàn nhã như tiên sinh dạy học.
“ Bệnh thương hàn khỏi rồi chứ?” Lưu Triệt ngẩng đầu lên, vì mặc khải giáp, nên lưng hắn thẳng tắp:
Vân Lang chắp tay:” Thần may mắn.”
“ Không định khuyên trẫm nữa chứ?”
“ Lời nên nói thần đã nói từ lâu, chuyện nên làm thần đang làm, thần không phụ bệ hạ.”
Lưu Triệt ngả người về phía trước:” Nhi tử trẫm muốn giết trẫm, Vị Ương cung bị phá sập, chuyện này ngươi biết không?”
Vân Lang lắc đầu:” Thần không biết.”
“ Trẫm biết ngươi phải biết chứ, nhiều năm trước Tào thị gặp phải lôi hỏa oanh kích, không khác gì Vị Ương cung.”
“ Bệ hạ cứ triệu thái tử tới hỏi là rõ.”
“ Triệu rồi, thứ nghịch tử đó không tới, định nói chuyện binh đao với trẫm. Sao, có phải ngươi đang thắc mắc vì sao thái tử đã làm phản rồi lại không đánh liền đi, còn dùng dằng chiếm thành an binh bất động chứ gì? Chuyện này làm ngươi thấy bất an à, cho nên mới tới Phú Quý thành khống chế 3000 giáp binh định chứ gì, ngươi định làm gì?” Lưu Triệt giọng điều bất thiện:
Vân Lang giang tay trả lời thản nhiên:” Kho vũ khí Thái học đã phong tỏa, vũ khí học sinh bị thu hết, bệ hạ còn nói thần nắm giữ ba nghìn giáp binh, có hơi ...”
Lưu Triệt không cho Vân Lang biết đáp án, Vân Lang cũng không nói hết.
Nếu là bình thường, nếu là thần tử khác thì Lưu Triệt đã nổi giận rồi, hôm nay đối diện với Vân Lang thái độ lạnh nhạt giữ khoảng cách, không làm được gì. Hắn đắc tội sạch sẽ với phiên viên, huân quý rồi, giờ đụng chạm vào thế lực khó lường như Vân thị, e toàn bộ vượt khỏi tầm kiểm soát, vẫy tay gọi thái giám mang tới một chén rượu, ngửa cổ uống sạch, áp lửa giận xuống:” Lòng trẫm bất an.”
Vân Lang như không nghe thấy bốn chữ này, toàn bộ sự chú ý của y bị cái ấm bạc mà Tùy Việt đang cầm.
Đó là một cái ấm cổ dài, đáy bằng hoa sen, giữa khảm hoa văn thao thiết cùng các loại bảo thạch.
Nắp ấm là viên bảo thạch đỏ, chỉ cần nghiêng ấm bạc sẽ có rượu lặng lẽ rót vào chén.
“ Khanh thích cái bình này của trẫm à?” Giọng Lưu Triệt như từ chín tầng trời truyền tới:” Trẫm nói khanh có nghe thấy không?”
“ Dám hỏi bệ hạ, cái ấm bạc này ở đâu ra?” Vân Lang áp kinh hãi xuống:
Lưu Triệt không hỏi nguyên nhân y thất thần, hồ nghi đáp:” Lưu Lăng hiến cho trẫm.”
“ Bệ hạ dùng bao lâu rồi?”
Lưu Triệt từ từ đặt chén bạc xuống:” Hơn hai tháng, có gì không ổn.”
Vân Lang đưa tay ra:” Xin cho vi thần xem.”
Lưu Triệt phất tay, Tùy Việt ôm ấm bạc tới bàn , Vân Lang rút bảo kiếm bên hông ra, chém ấm bạc làm đôi:” Bất an của bệ hạ từ đây ra, có một chiếc bình bạc tương tự giết hai đời Thiền Vu của Hung Nô.”
Lưu Triệt sai Tùy Việt lấy bảo kiếm của Vân Lang rồi mới tới xem:” Có gì lạ đâu, trẫm đã sai người kiểm tra độc rồi, hoạn quan dùng mười ngày, không có gì bất ổn. Ngoài ra cái ấm này chỉ là một trong vô số bảo vật Hung Nô tặng, do hoàng hậu chọn, trẫm không nghĩ hoàng hậu hại trẫm.”
Vân Lang thở dài, ôm hai nửa bình bạc lên:” Xin bệ hạ thưởng cho thần.”
Lưu Triệt nghĩ một chút, nếu chuyện này khiến mình nguy tới tính mạng, Vân Lang không xử lý đơn giản như thế, gật đầu:” Vậy thì hủy đi, bất kể nó có vấn đề hay không? Xem bộ dạng của ngươi bây giờ, e khó lòng phân ưu với trẫm, về Phú Quý thành đi.”
Vân Lang nhất thời không để ý nhiều được, vội vàng ôm bình rời đi.
Lưu Triệt ngồi hồi lâu, hỏi Tùy Việt:” Hoàng hậu sẽ không hại trẫm chứ?”
Tùy Việt quỳ sụp xuống, không dám nói gì.
“ Để tự trẫm đi hỏi vậy, lúc này hẳn không có gì là không thể nói rồi.”
............... .............
Tống Kiều lần nữa bắt mạch cho Vệ Tử Phu, sau đó quỳ một bên đợi thuốc phát huy tác dụng, đây là đơn thuốc thứ ba rồi, nếu không có tác dụng thì mạng hoàng hậu chỉ còn ngày một ngày hai.
Vệ Tử Phu không muốn sống nữa, từ khi đứa con trong bụng không còn, nàng không thiết tha gì với cuộc đời nữa.
Khi hoàng đế đi vào, Tống Kiều vội vàng lui ra ngoài phòng.
Phòng nồng nặc mùi thuốc, Lưu Triệt nhăn mũi, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên giường, nắm tay Vệ Tử Phu:” Đỡ hơn chưa?”
Vệ Tử Phu mở mắt, nhìn hoàng đế chằm chằm:” Chúng ta đi cùng nhau đi, thiếp sẽ hầu hạ bệ hạ thật tốt.”
Lưu Triệt nhói đau, câu này Vệ Tử Phu nói không chỉ một lần, trước kia nghĩ rằng nàng biết đại hạn đã tới, nói vài câu nữ nhi tình trường thôi.
Nhưng hôm nay qua chuyện cái ấm bạc, hắn nghĩ khác.
“ Nàng thực sự hi vọng trẫm chết cùng sao?”
Vệ Tử Phu mắt mở ra:” Bệ hạ đối xử với thiếp luôn vô tình, cả đời này thiếp sống trong lo sợ, không được mấy ngày vui, lần này thiếp làm theo ý mình một lần. Bệ hạ, giao thiên hạ lại cho Cư Nhi, chúng ta sống cuộc sống của mình được không?”
“ Không được, Cư Nhi không thể hàng phục con ngựa dữ Đại Hán này.”
“ Lưu Bác thì sao?”
“ Nó giỏi ẩn nhẫn không đủ khí phách.”
“ Vậy Lưu Đán, Lưu Tư?”
“ Lưu Đán quá tham lam, Lưu Tư thì chỉ cậy sức, không đứa nào tự biết mình.”
Vệ Tử Phu lẩm bẩm:” Con chúng ta không còn nữa.”
Lưu Triệt quả quyết:” Trẫm vẫn có thể có nhi tử.”
“ Không có nữa đâu.”
“ Một cái ấm bạc chưa đủ lấy mạng trẫm đâu.”
Mắt Vệ Tử Phu mở to hết cỡ.
“ Đứa con nhỏ của trẫm chết bao giờ, chắc không phải gần đây đúng không? Nếu trẫm đoán không nhầm thì là lúc nàng tặng trẫm cái ấm bạc chứ gì? Trẫm tưởng rằng Lưu Cư đấu tranh có nên phản bội lại trẫm không, trẫm rất vui, cho rằng nó tuy không phải thái tử hợp cách, ít nhất cũng là nhi tử hợp cách. Giờ trẫm hiểu rồi, nó sợ mang tiếng giết vua, đang đợi trẫm tự chết.”
Cái lần hôn lễ của Lam Điền và Vân Triết, Lưu Cư uống say tới Ngũ Tạc cung càn quấy vốn làm nàng động thai, sau đó hoàng đế bị hành thích , Vệ Tử Phu bất chấp chạy về Trường An giải cứu nhi tử, kết quả là hôm đó không giữ được cái thai, mắt nhòe đi, lắc đầu liên hồi:” Thân thể thiếp kém cỏi, không nuôi lớn được con, để nó chào đời. Nó không còn nữa, lòng thiếp cũng chết, bất kể Cư Nhi thành thế nào, thiếp cũng dùng toàn bộ sức lực ủng hộ nó. Bệ hạ hiểu chưa?”
Lưu Triệt vỗ gò mã gầy gò của Vệ Tử Phu:” Lý do này trẫm hài lòng, nữ nhân của trẫm, vì con làm ra chuyện gì cũng không lạ, bao gồm cả giết trẫm. Nàng yên tâm, trẫm không trách nàng.”
“ Thiếp sở dĩ giờ còn chưa chết, là muốn dùng máu thịt của mình cho bệ hạ trút giận, bệ hạ, tha cho Cư Nhi đi, nó là đứa bé ngốc ...”
“ Mục tiêu của trẫm không phải là Cư Nhi, nàng yên tâm, nếu nàng cầu xin trẫm rồi, trẫm tất nhiên để nó tiếp tục sống, dù sao nó là trưởng tử của trẫm.”
Lưu Triệt nói xong rời đi, Vệ Tử Phu ho liên hồi, khi Tống Kiều vội vàng vào phòng, không ngờ thấy Vệ Tử Phu đang cười lớn.
....... .........