Khi trời sáng, Vân Lang giống mọi khi, được Lưu Nhị hộ vệ đi tới Thái học, chỉ khác lần này thêm bốn hộ vệ và hai nhi tử ngốc của Tào Tương. Mẫu thân bọn chúng không còn là công chúa nữa, thân phận thấp kém hơn Ngưu thị, lúc này chỉ có theo Vân Lang mới có thể an toàn.
Nếu Văn Lang không lên tiếng, hai đứa bé gần như cướp mọi thứ của Tào Tín sẽ không có đường sống.
Phú Quý thành vẫn phồn hoa như xưa, song khắp nơi toát ra vẻ quỷ dị, bận rộn mà không mấy huyên náo, ai nấy im lìm làm việc.
Ngựa du xuân đã có tuổi rồi, chở Vân Lang lững thững bước đi, thành vệ nhìn thấy cảnh tượng này bất giác ưỡn thẳng ngực lên, chủ quán quen thấy Vân Lang đi vào, đuổi đầu bếp tự mình làm món ăn, sai người mang củ cải cho ngựa ăn.
Vân Lang vừa nếm ngụm canh thịt dê đã nhíu mày:” Canh không cho muối à?”
Chủ quán thất kinh vội thử, sau đó quỳ xuống thỉnh tội.
“ Còn bốc phét là tay nghề lâu năm, định phá chiêu bài mười mấy năm sao? Làm bát canh không nên hồn. Làm việc thì phải chú tâm, dù là việc nhỏ nhất. ” Vân Lang cho thêm muối vào canh, nếm xong gật gù:
Chưởng quầy tiếp tục làm món ăn cho đám Lưu Nhị, hồn vìa dần trở lại rồi, không có sai sót gì nữa.
Húp hết bát canh nóng, Vân Lang cầm theo bánh bẹp thịt mới ra lò, vừa ăn vừa tới Thái học.
Y đi tới đâu như ánh sáng xuyên qua bức tranh hai màu đen trắng, mang tới thêm nhiều âm thanh, ồn ã, cuối cùng quay lại như xưa.
Phú Quý thành sống lại.
Trong thái học vẫn dương liễu rủ bóng, chỉ là không có lá, nên cành liễu trông như cái roi.
“ Cửa có lá rụng ...”
Vân Lang đứng ở cổng Thái học ho một tiếng, hai lão già dùng tốc độ nhanh chưa từng có xuất hiện cầm chổi quét dọn.
“ Sĩ có thể giết, không thể làm nhục, vẻn vẹn chuyện nhỏ đã loạn rồi, chép phạt Thái Bá Thiên một trăm lần.”
“ Thân là bác sĩ Thái học mà không biết đốc thúc học sinh, đem lời yêu ngôn hoặc chúng vào đâu, người đâu giam Tương Thu Sinh mười ngày.”
“ Lôi Phương, lệnh ngươi sửa kênh dẫn nước, sao chưa hoàn thành ... Tống giam ...”
Vân Lang đi tới đâu phạt tới đó, bác sĩ lẫn học sinh bị phạt còn vui hơn được thưởng, bình thường còn tranh luận vài câu hôm nay răm rắp nghe lời.
Đợi Vân Lang đích thân gõ chuông vào lớp, Thái học im ắng lại vang lên tiếng đọc sách.
Về tới phòng làm việc, chưa kịp uống ngụm trà thì thấy cái mặt như đưa đám của Tùy Việt, hắn cố kìm nước mắt, cầu xin:” Quân hầu, xin theo nô tài tới Kiến Chương cung một chuyến.”
“ Đó là tranh chấp giữa bệ hạ và thái tử, không phải chuyện ta xen vào được.”
Tùy Việt dập đầu liên hồi:” Không phải xin Vân hầu xen vào, chỉ cần ngài vào cung nói chuyện với bệ hạ, hoặc chơi ván cờ là được.”
“ Bệ hạ có hối hận không?”
“ Không ạ, bệ hạ cực kỳ phấn khích, đêm qua sủng hạnh bốn phi tử.”
Vân Lang cười:” Bệ hạ đang chờ bão tố tới, lúc này ai khuyên cũng không ích gì đâu, lần trước ta từ chối không gặp, bệ hạ chưa giết ta là may mắn lớn nhất của ta rồi.”
“Làm, làm gì có ai giết được ngài nữa …” Tùy Việt mếu máo nói:
Vân Lang phất tay bảo hắn câm miệng cho mình làm việc, ai làm hoàng đế thì Vân Lang cũng không quá bận tâm, ai làm hoàng đế thì cuối cùng vẫn phải ăn.
Trường An toàn binh mã, Dương Lăng toàn phản đồ, quân đội không thiếu cái ăn, phản đồ không cần ăn.
Cho nên Vân Lang vứt bỏ cả hai bên, kệ đánh nhau thành đầu heo, y quản tới những người phải tiếp tục sống, phải tiếp tục ăn.
Sau khi hai nơi kia chém giết nhau sẽ để lại một thị trường trống, khiến bách tính Phú Quý thành bước vào giai đoạn giàu có mới.
Khống chế Phú Quý thành với Vân Lang mà nói chẳng khó khăn gì, đại đa số dân cư đầu tiên tạo nên tòa thành này đều dựa vào Vân thị mà sống, họ chính là những người từng mang từng sọt than đối lấy ít gạo ít bột.
Huống hồ A Kiều dẫn hết thủ vệ đi tới Cam Tuyền cung rồi, thủ vệ ở đây chưa còn 500, sau đó bị Kim Nhật Đê phái tới Tế Liếu doanh.
Giờ trông thành không phải cung vệ, thành vệ mà là võ sĩ Tào thị.
Vân Lang xuất sơn, giúp Lưu Triệt ổn định Phú Quý thành, không để nó dính líu vào phản loạn đã là giúp hắn rồi.
“ Ba nghìn Thái học sinh kỳ thực chính là ba nghìn giáp sĩ, bệ hạ quên rồi sao?” Vân Lang nhấp ngụm trà nói:
Tùy Việt thất kinh, mặt trắng bệch chạy đi.
“ Đúng là sơ hở khắp nơi.” Vân Lang lẩm bẩm, gọi Lưu Nhị vào:
“ Gia chủ, kho vũ khí đã phong tỏa.” Lưu Nhị bẩm báo:
“ Vậy trông cho tốt, đồng thời để toàn bộ Thái học sinh chuẩn bị, bất kể lúc nào cũng sẵn sàng cầm vũ khí bảo vệ quốc gia.”
Lưu Nhị nói nhỏ:” Lúc tịch thu vũ khí, rất nhiều Thái học sinh bất mãn, họ nói, quốc gia nguy nan, đại trượng phu sao có thể thiếu kiếm, may là các bác sĩ ra tay quyết đoán, đánh bại mấy tên mới khống chế được làn sóng này.”
Vân Lang gật gù, kỳ thực thái học sinh không khác gì sinh viên đại học đời sau, bọn họ là những người có trách nhiệm với xã hội nhất, mang suy nghĩ "thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách".
Thế nhưng vì trẻ tuổi, nên thích dùng sự đơn thuần và kịch liệt đối diện với vấn đề, bọn họ không thích suy tính sâu xa, thích dùng bầu nhiệt huyết của mình đối diện với thế giới hắc ám.
Nhiệt huyết có thừa, vì thế là quần thể dễ lợi dụng nhất.
Vân Lang muốn bảo vệ đám gà con này khỏi những con hồ ly già, để sau này chúng thành gà lớn lên triều đường đối phó với hổ, cá sấu, sói, thậm chí là rồng.
Đó là vận mệnh sau này của chúng, sau này có thể sống, có thể chết, giờ thì không được.
Thái học có ba nghìn học sinh và hơn hai trăm bác sĩ.
Dù Trường An bị phá hủy cũng chẳng có gì to tát, chỉ cần còn người, 2 năm thôi có thể xây tòa thành hùng vĩ hơn xưa, nhưng lực lượng này tổn hại, Đại Hán mười năm khó khôi phục nguyên khí.
Vậy mà hai cha con nhà kia coi kho báu thái học này như rác.
Lưu Triệt nghĩ mình đã thắng chắc, cho rằng mình đang bảo vệ thứ quý trọng nhất, Trường An, chỉ cần giữ vững nơi này thì Quan Trung vững vàng, thiên hạ vững vàng.
Lưu Cư nghĩ mình nắm mạch máu kinh tế, chỉ cần bỏ tiền chiêu mộ hạng vọng mệnh, cho thiên hạ lợi ích thật lớn, hắn có thể tìm đường sống trong chỗ chết.
Cả hai chỉ nghĩ tới hoàng vị, nghĩ tới quyết chiến, không nghĩ tới, chuyện này qua đi, ai cũng phải sống.
Vị Ương cung đã bị nổ tan tành, Lưu Cư còn cho rằng mình làm rất tuyệt, đã thành công dọa được phụ hoàng mình, thể hiện được thực lực cường đại, để hoàng đế phải đánh giá lại hắn, cho hắn tôn nghiêm và địa vị.
Con người sao có thể ngu xuẩn đến thế.
Lưu Triệt nghe Tùy Việt bẩm báo xong, trầm mặc hồi lâu:” Thực sự luyện Thái học sinh thành giáp sĩ rồi sao?”
Tùy Việt vội đáp:” Thái học sinh đa phần con cháu phú gia, bình thường vốn luyện võ luyện thương, sau khi vào Thái học, chú trọng thao luyện phối hợp, tuy sức lực không bằng nông phu, du hiệp, nhưng khi đối diện với quân đội do nông phu không biết chữ, du hiệp vô kỷ luật thì nắm chắc phần thắng. Bọn họ có giáp, có đại cung, thực sự là lực lượng không thể xem nhẹ.”
“ Triệu Vân Lang vào cung.”
Lưu Triệt nói năm chữ, vì thế Tùy Việt lại lần nữa tới Phú Quý thành truyền ý chỉ.