Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1155 - Q8 - Chương 044: Ba Nghìn Giáp Binh Của Vân Lang. (1)

Q8 - Chương 044: Ba nghìn giáp binh của Vân Lang. (1) Q8 - Chương 044: Ba nghìn giáp binh của Vân Lang. (1)

Lưu Triệt cực kỳ nhạy cảm với quyền lực, mấy năm qua hắn cảm thụ được quyền lực của mình đang mất đi.

Thần tử dùng luật pháp, dùng tổ huấn thay hắn dùng quyền lực, làm hắn cực kỳ phẫn nộ. Lưu Triệt muốn toàn bộ quyền lực đều tập trung vào tay hắn, quyền lực phải thực thi qua tay hắn.

Ở Thằng Trì có quan viên lập thị tập cực lớn, dùng để giao dịch gia súc, tiền lập thị tập do hắn cấp, con dấu trên văn thư do hắn đóng.

Thế nhưng hắn không hiểu gì về cái thị tập này, nó lập nên trên bối cảnh nào, rốt cuộc đem lại gì cho quốc gia, thậm chí không biết tiền kiếm được đi đâu.

Đương nhiên văn thư chu toàn, xem văn thư là biết, nhưng vẻn vẹn văn thư liên quan tới thị tập hơn nghìn trang, dù thông qua bí thư giám giản lược còn hơn trăm trang, muốn nói rõ thứ mới mẻ, cần luận thuật nhất định.

Hắn là hoàng đế, chỉ cần nắm đại cục là được, hoàn toàn không cần đi tìm hiểu cái thị tập rắm chó, công xưởng rắm chó, mỏ quặng rắm chó, cùng hình thực hỗ trợ lao động gì đó của bách tính.

Điều đó làm Lưu Triệt sinh ra cảm giác, thịnh thế hiện giờ của Đại Hán không liên quan tới hắn.

Bao năm qua hắn chỉ lo củng cố quyền lực, thanh trừ hết thảy nhân tố bất ổn, đến khi quyền lực tuyệt đối nắm trong tay, quay đầu nhìn lại, bao nhiêu thứ mới mẻ xuất hiện, những thứ hắn không biết.

Cho nên hắn bất an, hắn muốn tìm Vân Lang, trước giờ Vân Lang luôn cho hắn câu trả lời cần thiết.

Vân Lang mặc kệ, dẫn tiểu lão bà, Đại Vương và tám con hổ tới nơi "trong tuyết thấy xanh", nơi này vẫn nguyên vẻ cũ, lá xanh biếc được băng trong suốt bao bọc, dưới ánh mặt trời lấp lánh như ngọc.

Cây trúc cao bị tuyết đè gãy không ít, đỗ xuống đất, nửa khô héo, nửa xanh mướt làm người ta cảm thán thế đạo bất công.

Trên đường đi bọn họ nhặt được mấy con gà đóng băng, đàn hổ săn được vài con thú nhỏ, Vân Lang đốt đống lửa lớn giữa rừng trúc, chín con hổ gồm cả Đại Vương bao quanh, có mấy người mặc áo da thú như người rừng, lặng lẽ mang tới rất nhiều thịt rồi lại lặng lẽ rời đi.

Mấy con hổ kia cắn thịt đông rào rạo, chỉ có Đại Vương ngồi bên đống lửa, đợi Vân Lang nướng thịt.

Xâu thịt nướng Vân Lang làm vẫn ngon như xưa, có thịt, có rau củ, Tô Trĩ ăn rất nhiều, thấy trượng phu chủ yếu nướng cho Đại Vương ăn, nói:” Chàng ăn đi chứ, Đại Vương ăn nhiều rồi.”

Vân Lang chép miệng:” Không có ớt, thịt nướng thiếu đi linh hồn, ngon mấy cũng có giới hạn.”

“ Chàng lúc nào cũng nói tới ớt ớt, sao không phái người tìm, Đại Hán không có thì Đại Tần sẽ có, thương đội nhà ta có nơi nào không tới được.”

Vân Lang đưa miếng thịt trâu nướng âm ấm vào miệng một con hổ nhỏ, nó mới rời Vân thị năm ngoái, rõ ràng chưa quen, thân thể béo tròn béo trục gầy đi không ít, sống ở nơi hoang dã phải thế mới được, Vân Lang không đành lòng, cho nó ăn thịt còn mình ăn bánh nướng:” Thứ đó Đại Tần không có đâu, muốn có nó phải đóng con thuyền cực lớn, đi qua đại dương bao la hướng về phía đông, có khí tìm được.”

Tô Trĩ nhớ tới một truyền thuyết:” Năm xưa Từ Phúc cũng giong thuyền đi về phía đông ...”

“ Lão ta là tên lừa đảo.”

“ Sao chàng khẳng định như thế?”

“ Nàng tin ta là được rồi.”

Tô Trĩ "ừm" một tiếng không truy hỏi, nhiều năm trôi qua, nàng vẫn tin trượng phu sư huynh, giúp Vân Lang chỉnh lại áo choàng, đem số thịt đã nướng nửa sống nửa chín cho tám con hổ ăn.

Hai người cùng nhau đem trúc vô cùng sẵn có, dựng lên một cái lều, đồng thời sống ở đó.

Nơi này vô cùng yên tĩnh, trừ chín con hổ gầm gừ ra, không ai tới.

Ngày ngày Tô Trĩ dẫn chín con hổ đi kiếm thức ăn, đi hái thuốc, thi thoảng cùng trượng phu ngâm mình suối nước nóng giữa thiên nhiên, sống vô ưu vô lo, làm nàng tựa hồ quay về là Tô Trĩ mười mấy tuổi.

Trong những ngày đó, đa phần thời gian Vân Lang dùng để viết lách, chủ yếu là về sự phát triển của quốc gia sau cuộc biến chuyển này.

Giai cấp cũ bị giai cấp mới thay thế luôn có vân đề về sự tiếp nối, điều y có thể làm hiện giờ là thế này thôi.

Thời gian cứ thế trôi đi, cái nhà trúc đơn sơ thành căn nhà lớn chứa toàn bộ số hổ thì có một nhóm năm người tới, một tên béo, hai thị nữ, hai hộ vệ.

Tóc Tào Tương đã hoa râm, trong một tháng ở lại Trường An, hắn bị dày vò quá nhiều, khi tìm thấy được Vân Lang, ôm thật chặt một cái nói:” Tới lượt ngươi rồi đấy, ta không chịu nổi nữa.”

Hắn không kể là ngoài kia xảy ra chuyện gì, ăn một bữa thịt nướng và rau dại, sau đó cưu chiếm tổ thước, nắm trong cái lều của Vân Lang chuẩn bị ngủ một giấc thật say.

Tô Trĩ bắt mạch Tào Tương nói:” Tâm mạch bị tổn thương.”

Vân Lang sờ ngực:” Vậy thì tới lúc tâm mạch của ta bị tổn thương rồi.”

Tô Trĩ luyến tiếc nhìn quanh, nàng có chút không muốn về:” Chúng ta có thể làm thêm một cái lều nữa to hơn, đủ mọi người cùng sống mà.”

Vân Lang vuốt nhẹ má nàng:” Rốt cuộc vẫn phải đối diện, đừng lo, sau này còn nhiều thời gian mà.”

Tào Tương nằm trên giường chưa ngủ, miễn cưỡng mở mắt ra:” Đi xem đi, nên chết thì chết rồi, không nên chết cũng chết rồi, lão bà ta vì gần gũi với Lưu Cư mà bị tước đoạt phong hiệu công chúa, bị giảm lỏng trong nhà không được đi đâu. Hai nhi tử của ta, nếu không phải vì đầu óc có vấn đề, bệ hạ thương hại thì bằng vào chuyện hôm Lưu Cư khởi sự chúng ở bên cạnh hò reo đáng bị chém ngang lưng.”

Vân Lang nghe tới đó đã phẫn nộ:” Lưu Cư ngay cả hai đứa bé ngốc cũng lợi dụng sao?”

“ Mới đầu ta cũng tức giận lắm, sau đó ta thấy còn nhiều chuyện tồi tệ hơn, không còn cảm giác nữa, ngươi ra ngoài nên đi thăm hoàng hậu trước.”

“ Hoàng hậu nào?”

“ Vệ hoàng hậu, sinh non, băng huyết, chắc không còn sống được tới năm sau. A Kiều tới Cam Tuyền cung, canh chừng tông tử hoàng tộc, không rời nửa bước.” Tào Tương nói vài câu đã mệt, trước khi ngủ, nói thêm:” Vân thị ngươi phạm vài Chúc Dung, bị thiêu thảm lắm.”

Tới đây cả Tô Trĩ cũng không lòng dạ nào ở lại nữa, vỗ về mấy con hổ, sau đó cùng định trượng phu về trang tử, Vân Lang để nàng ở lại đợi Tào Tương khỏe hẳn, còn mình dẫn Đại Vương về trước.

Vân Lang về tới nhà thấy khắp nơi cháy xem tan hoang, tâm tình dửng dưng, vì người đốt nhà là Tống Kiều, nàng chẳng áy náy, còn đắc ý.

Nhà bị đốt trông có vẻ thảm, song không quan trọng, toàn là nhà năm xưa Vân Lang và đám trẻ con xây dựng lên, năm xưa chọn gỗ không tốt, thậm chí chặt cây xuống là xây nhà, không qua xử lý mối mọt, lần này vừa vặn thiêu luôn.

Vân Lang nhìn tòa nhà chính ba tầng bị đốt cháy đen, hơi hoài niệm:” Sao lại đốt thế?”

“ Đổng Trọng Thư tới muốn thỉnh cầu gặp chàng, ở lỳ không đi, thiếp nổi lửa đốt nhà luôn.”

“ À, đốt hay lắm.”

“ Lữ Bộ Thư bị phân thây, cả nhà đầy đi Hoành Đảo, Lương Khải bị biếm quan, phạt ba nghìn cân đồng, Đổng Trọng Thư bị bệ hạ trách mắng, không cho ông ta từ quan. Đồ tử đồ tôn của ông ta bị bắt vô số, còn mỗi ông già cô độc, nhìn mà thương.” Tống Kiều cảm thán:” Thái tử hiện bị vây ở Dương Lăng ấp, đã mười mấy ngày không có động tĩnh, bệ hạ ở Trường An, Kim Nhật Đê lĩnh Thành vệ quân và Tế Liêu doanh giáp kích Dương Lăng ấp ...”

Vân Lang về nhà không thấy Hoắc Quang, Trương An Thế, ngay cả Vân Triết và Lam Điền cũng không có mặt, có điều mấy đứa đó không cần lo:” Mấy đứa bé khác đâu?”

“ Bị mẫu thân đón đi rồi, Tào Phương và Tào Duệ ở nhà ta, chúng sợ chết khiếp.”

Vân Lang trở về, toàn trang liền phấn chấn hơn hẳn, Lương Ông, Lưu Nhị, Liên Tiệp, Bình Tẩu, Bình Già, Lưu Bà không cần y sai bảo đã tất bật an bài gia phó chỉnh đốn lại lầu các.

Thế nào cũng phải sống.

Phó dịch qua qua lại lại thấy hầu gia ngồi ở hiên ngoài thư phòng xem sách, Đại Vương bò dưới chân liếm lông, cảm giác mọi thứ như xưa, ai nấy làm việc hăng hái thêm vài phần.

Khi Vân Lang không có nhà thì người ta kéo nhau tới tìm, kỳ lạ, y về rồi lại không có khách khứa gì nữa, mọi người chỉ cần biết Vân Lang còn ở đó, bọn họ liền yên tâm.

Bình Luận (0)
Comment