Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1154 - Q8 - Chương 043: Người Rừng. (2)

Q8 - Chương 043: Người rừng. (2) Q8 - Chương 043: Người rừng. (2)

Ào ùm.

Đại Vương đột nhiên gầm một tiếng cắt lời Vân Lang, trong không khí bay tới một mùi khó tin, nhào bổ về phía mùi đó.

“ Cút đi, đây là gà nướng của lão phu.”

Giọng Hà Sầu Hữu vang lên từ phía kia vách núi, Vân Lang và Tô Trĩ vội vàng chạy tới, mới phát hiện Hà Sầu Hữu rúc người trong khe núi nông. Đại Vương đặt móng trước lên vách núi, chặn ông ta bên trong, liên tục gầm gừ.

Tới khi Hà Sầu Hữu phải hiếu kính con gà nướng mới ra được.

“ Hà công tới từ bao giờ thế?”

“ Khi ngươi và lão bà hôn nhau thì ta tới, không muốn quấy nhiễu các ngươi nên trốn ở đây đốt lửa nướng gà lót dạ.”

Tô Trĩ không ưa lão già này từ thời ở Thụ Hàng thành, lần nữa bị phá giây phút ấm áp bên trượng phu, tức giận trừng mắt:” Ông tới Ly Sơn làm gì?”

“ Bệ hạ muốn ta chuyển lời cho ngươi, muốn đàm phán tử tế với ngươi.” Hà Sầu Hữu nhìn Vân Lang nói:

Vân Lang nheo mắt:” Muốn giết ta à?”

Hà Sầu Hữu xua tay:” Thiên hạ này không ai giết được ngươi nữa rồi, dù giết được thì hậu quả cũng không ai gánh nổi, điểm này bệ hạ biết rõ hơn ai hết, nếu không sớm giết rồi ... À phải, A Kiều cũng tới.”

“ Chuyển lời với bệ hạ, cai trị thiên hạ là chuyện của bệ hạ, từ nay về sau ta chỉ ở lại Vân thị trang viên, vẽ tranh, viết sách, chơi với Đại Vương. Chuyện thiên hạ không liên quan tới ta, bệ hạ cần làm gì thì cứ làm không cần quan tâm tới ta.” Vân Lang ghét hoàng đế tới cực điểm, y lên Ly Sơn không phải vì tránh họa, mà đã không muốn nghe hay thấy gì về Lưu Triệt nữa:

“ Ngươi không gặp bệ hạ cũng tốt, có điều bệ hạ thông báo với ngươi thôi, không trưng cầu ý kiến của ngươi.” Hà Sầu Hữu nhìn con gà nướng bị Đại Vương xâu xé, nói thật giờ ông ta quan tâm tới con gà hơn hoàng đế:

“ Ta bị bệnh thương hàn, không gặp ai hết.” Với thực lực bây giờ Vân Lang có thể từ chối bất kỳ ai rồi, dùng tình nghĩa với y còn tác dụng, dùng cường quyền thì Lưu Triệt cũng phải tự cân nhắc:

“ Ngươi có lý do chính đáng, nhưng do ta thấy bệ hạ muốn gặp ngươi là có bất an chính đáng, hẳn bệ hạ muốn có được sự ủng hộ và lý giải của ngươi, bệ hạ thấy chuyện mình làm là chính xác.”

Một vị hoàng đế cần sự ủng hộ và cảm thông từ thần tử, đó là sự hạ mình cùng cực rồi. Vậy mà Vân Lang không thèm nghe giải thích, cứ nắm tay Tô Trĩ dắt Đại Vương đi về phía hậu sơn, mùa đông sắp qua đi, nếu không đi xem cảnh "trong tuyết thấy xanh" thì phải đợi năm sau.

Đại Vương chở Tô Trĩ đi theo, Hà Sầu Hữu nhìn bóng lưng của Vân Lang, thở dài, lấy trong gùi ra con gà nướng nữa, đặt lên lửa hơ nóng.

Lần này Đại Vương không đi cướp đoạt với Hà Sầu Hữu, so với thức ăn, nó càng thích theo Vân Lang vào hậu sơn, thậm chí càng xa hơn nữa.

"Trong tuyết thấy xanh" không ở Ly Sơn mà ở Tần Lĩnh, rời hậu sơn, đi qua một vách núi dựng dứng, lại vượt qua mộ cái khe, Tần Lĩnh hùng vĩ sừng sững trước mặt.

Đây là vùng vắng bóng người, dù mấy năm qua Quan Trung phát triển không thệ, nhân khẩu đông đúc, cũng không thể phủ khắp từng tấc đất ở Quan Trung.

Liên tục đi hơn 30 dặm đường núi, Vân Lang mệt mỏi, tìm kiếm một sơn động nhỏ có đánh dấu sẵn, trong đó sớm chuẩn bị sẵn cúi, đốt lên rồi ngồi bần thần.

Tô Trĩ gãi tai cho Đại Vương, nói nhỏ:” Tâm tình của huynh đệ ngươi không tốt.”

Đại Vương gầm một tiếng, rất nhanh trong rừng có mấy tiếng hổ gầm đáp lại.

Đến khi một đàn hổ bao vây sơn động, Vân Lang bợp đầu Đại Vương:” Gọi cả nhà tới làm gì?”

Nói rồi cùng Tô Trĩ ra ngoài, xoa đầu từng con hổ một, đem thịt khô treo trong sơn động cho mỗi con một miếng, gãi cổ chúng, đàn hổ mới hài lòng học Đại Vương nằm ở cửa sơn động vừa ăn vừa ngó nghiêng bốn phía.

Hổ ở vùng này đều là con cháu của Đại Vương, chúng sinh ra trong Vân thị trang tử, nuôi tới năm hai ba tuổi để chúng vào rừng tự lực cánh sinh. Đáng lẽ ra hổ thường thì bản tính cô độc, mấy chục dặm quanh khu vực nó sinh sống không cho con hổ khác tồn tại, nhưng phàm là hổ ở Vân thị đi ra, quen kết bạn sinh tồn, tất nhiên là các loại dã thú khác gần như là biến mất sạch, không sợ chạy thì cũng vào miệng chúng hết rồi.

Vì thế Vân thị thường xuyên phải mang thức ăn vào tiếp tế cho chúng, người tích cực nhất là Vân Động, thằng bé đó thoắt cái lại trốn học vào rừng chơi.

Sơn dân thường xuyên gặp được đàn hổ này, nhưng không ai bị hổ ăn thịt, lâu dần thành rất nhiều truyền thuyết, đi qua thấy chúng còn quỳ bái.

Đại Vương có hơn 30 đứa con, nhưng nó là người cha khá tệ, chẳng quan tâm tới con mình, con nào lớn là nó đuổi khỏi trang viên hết, quán triệt tư tưởng một núi không dung hai hổ.

Đừng nhìn mấy con hổ này con nào con nấy to lớn hùng tráng, uy phong vô hạn mà lầm, toàn thứ ăn hại hết. Đại bộ phận hổ con có chí khí vào Tần Lĩnh tìm kiếm lãnh địa riêng không quay về nữa, chỉ có mấy con kém cỏi quen chăm sóc mới quanh quẩn Lý Sơn.

Thức ăn gia tướng Vân thị tích trữ không đủ chia cho 8 con hổ, Vân Lang đành nấu cháo loãng ăn lót dạ, nhưng đám hổ không mấy hứng thú với thứ mỹ vị này.

Tô Trĩ cũng là người sinh ra lớn lên trong rừng núi, trừ lúc mới đầu đi ra còn hiếu kỳ với thành thị tấp nập, giờ lại nhớ núi rừng, lần này theo trượng phu, nàng rất hạnh phúc:” Phu quân, hay chúng ta vào núi sống đi, hoàng đế không tìm được chúng ta đâu.”

“ Ta không sợ hoàng đế, nhưng mà tộc nhân Vân thị sớm quen ăn sung mặc sướng, sẽ không ai muốn theo chúng ta ăn lông ở lỗ đâu. Ngay cả ta cũng chỉ thi thoảng nhớ tới cuộc sống nhàn vân dã hạc, nếu thực sự vào núi sống, kỳ thực ta không chịu nổi. Năm xưa Khứ Bệnh đi thảo nguyên từng mời ta đi cùng, muốn trấn thủ biên cương vì bách tính, nhưng ta từ chối, đó là vì ta sợ khổ.”

Vân Lang lẩm bẩm nhìn rừng trúc dưới chân núi, trúc xanh ngắt bao phủ ít tuyết trắng, đó là nơi năm xưa "dư nghiệt" Đại Tần tụ tập, đầu tiên là mỗi năm một lần, sau đó ba năm, năm năm, người tới ngày càng ít .... Rồi mười mấy năm rồi từ khi Thái Tể mất đi, y chưa từng tới, y biết, không còn ai nữa rồi.

Đột nhiên tuyết trên cành trúc rơi lả tả, tám con hổ đồng loạt đứng dậy nhìn ngó xung quanh hết sức cảnh giác.

Xa xa truyền tới tiếng động như sấm rền.

Vân Lang rùng mình, y nhận ra tiếng động này, không phải âm thanh tự nhiên:” Có người dùng thuốc nổ rồi, còn dùng lượng cực lớn.”

Tô Trĩ thất kinh, thuốc nổ xưa nay là bí kỹ bất truyền của Vân thị, thứ truyền ra ngoài thì là hàng thứ phẩm, nổ thì to nhưng uy lực hạng bét nên chủ yếu dùng lễ tế gì đó thôi. Nếu có người dùng lượng lớn thuốc nổ, chỉ có thể là Hoắc Quang ra lệnh:” Phu quân, Tiểu Quang làm phản rồi sao?”

Vân Lang nắm lấy bàn tay lạnh giá của Tô Trĩ:” Không phải chúng ta, mà là Quách Giải, hoặc nói cách khác, thái tử làm phản rồi.”

“ Quách Giải có thuốc nổ sao?”

“ Có, là loại sơ cấp nhất, nhưng có người giúp hắn đổi thuốc nổ mạnh hơn.”

“ Ai?”

“ Tào Tín, đứa bé này sớm ngứa mắt với Trường An, hồi bé thì muốn phá tung Bình Dương hầu phủ, lớn thì muốn phá cổng thành Trường An, ta đoán chừng hôm nay mộng tưởng của nó thành hiện thực.” Vân Lang nói bằng giọng điệu giống đùa cợt:

Tô Trĩ không vì thế bớt sợ hơn, chỉ cần người nhà làm, có gì mà sợ:” Tiểu Quang muốn làm gì sao?”

“ Hoàng đế cho rằng mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay mình, ta đoán Tiểu Quang định làm chuyện nằm ngoài khống chế của hoàng đế, hoàng đế muốn khống chế làn sóng này trong phạm vi có thể chấp nhận, Tiểu Quang không để hoàng đế đạt mục đích.”

“ Mức độ cuộc phản loạn này sẽ vượt ngoài dự liệu của hoàng đế, ta chỉ hi vọng nó khiến bệ hạ phải yên tĩnh nhìn nhận lại chuyện mình phát động trong lúc nóng giận mà hối hận, sau đó sống tốt phần đời còn lại.”

“ Bọn họ đúng là tạo nghiệt.” Tô Trĩ yếu ớt dựa vào lòng Vân Lang:

“ Chuyện không liên quan tới chúng ta, chuyện nhân gian, cuối cùng để người nhân gian giải quyết.” Vân Lang nắm tay Tô Trĩ, dẫn đàn hổ đi sâu hơn vào trong núi, tránh xa chuyện huyên náo này:

Bất an của Lưu Triệt là gì, Vân Lang biết rõ, nói rõ hơn thì chính y tạo ra.

Bao năm qua chuyện Vân Lang chuyên tâm nhất là giúp Lưu Triệt củng cố hoàng quyền, bao nhiêu việc làm ngu xuẩn của hắn, Vân Lang không chỉ giúp chùi đít sạch sẽ, còn biến chuyện dữ hóa lành. Vì thế Lưu Triệt tràn ngập tự tin, cho rằng không gì chống lại được mình, hắn cướp đoạt quyền của tể tướng, hắn xử tử những còn chó trung thành nhất, hắn đắc tội hết tất cả mọi người từ người thân, huân quý quan lại … Ai cũng tránh xa hắn.

Giờ hắn chỉ còn một mình mà thôi.

...... ......

Bình Luận (0)
Comment