Vân thị lâu rồi chưa có trẻ nhỏ sinh ra, điều này gây áp lực lớn cho Lam Điền.
Hào môn đại tộc cưới thê tử là để nối dõi, nếu đại phụ không thỏa mãn được điều kiện này, dù nàng có thân phận tôn quý thế nào, gia chủ nạp thiếp là chuyện không thể ngăn cản.
Năm xưa vận mệnh A Kiều vì thế mà đi xuống, nay áp lực của Lam Điền không nhẹ hơn.
Nửa năm rồi chưa có động tĩnh, Lam Điền hơi hoảng.
Những âm thanh kỳ quái đánh thức Đại Vương, nó không thích, đứng dậy xô cửa phòng chạy đi.
Một cái đầu từ dưới mặt đất nhô lên bị Đại Vương tò mò dùng móng đánh ngã lăn xuống.
Liên Tiệp nhịn đau không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Đại Vương dưới ánh trăng kể khổ, hắn quá hiểu vị tổ tông trong nhà này, chắc chắn là đang buồn chán lắm, đợi hắn nhô lên để tát phát nữa, nên đóng cửa hầm tìm lối ra khác.
Nhiều năm qua Liên Tiệp sống dưới đất nhiều hơn sống trên mặt đất.
Đại Vương từ nhỏ cũng quen với Tần lăng nên không xa lạ gì đường hầm, thấy con chuột mình muốn bắt chạy rồi, ngồi xuống giỏng tai nghe tiếng bước chân.
Sau khi phát hiện ra hướng di chuyển của Liên Tiệp, bước chân thoăn thoắt chạy về phòng Vân Động ...
Khi trời sáng Liên Tiệp và Đại Vương lăn ra ngủ cùng nhau, hôm qua chơi bắt chuột cả đêm, người lẫn hổ đều mệt.
Chơi với Đại Vương là thú vui hiếm hoi của Liên Tiệp, cũng vì thế mà phòng của chủ nhân Vân thị bị Đại Vương quấy nhiễu khắp lượt.
Thảm nhất Tô Trĩ, hầm trong phòng nàng dưới giường, khi nó phát hiện Liên Tiệp nhô đầu lên liền lao thẳng xuống gầm giường, cả Tô Trĩ lẫn giường bị lật tung lên.
Khi Đại Vương thức dậy ngáp dài ngáp ngắn dưới ánh mặt trời bị chủ nhân Vân thị xếp hàng đá một trận, sau đó tới giờ ăn sáng.
Vân thị vẫn bình yên như mọi khi.
Thế nhưng Chung Ly Viễn mặt sưng vù tới phá hỏng:” Vương Ôn Thư mật tấu, Đông cung đang bí mật làm chuyện vu cổ.”
Chuyện gì phải tới rồi sẽ tới, Vân Lang khép mắt lại một lúc, hỏi:” Đối tượng bị nguyền rủa là ai?”
Chung Ly Viễn nói nhỏ:” Các hoàng tử.”
“ Không phải bệ hạ à?”
“ Không ạ, giờ các duyệt lại đã bị Vương Ôn Thư bắt vào Đình Úy phủ, bệ hạ triệu kiến quần thần.”
Vân Lang nói với Tô Trĩ:” Ta sắp bệnh rồi.”
Hai người tâm ý tương thông, Tô Trĩ gật đầu, lấy ra cây trâm dài đâm vào lưng Vân Lang:” Phu quân ta đêm Nguyên Tiêu bị cảm lạnh, thương hàn phát tác, không tiện gặp ai.”
Nàng nói xong thì Vân Lang nhũn người ngã xuống đất.
Chung Ly Viễn khom người chắp tay:” Nô tài sẽ mời ngự y trong cung tới chẩn bệnh cho quân hầu.”
Đợi hắn đi rồi Tô Trĩ rút châm ra, song Vân Lang không tỉnh lại.
“ Vân Lang bệnh rồi à?” Lưu Triệt bình thản ngồi sau bàn, không có vẻ gì là tức giận:
“ Vâng ạ, Tô thái y nói do đêm Nguyên Tiêu nhiễm lạnh chuyển sang thương hàn, khi nô tài tới thì Vân hầu sốt cao, hôn mê bất tỉnh.”
“ Vậy là ngươi về?”
Chung Ly Viễn vội nói:” Nô tài chuẩn bị dẫn ngự y tới chẩn bệnh cho Vân hầu.”
Lưu Triệt cười nhạt:” Không cần, y thuật của Tô Trĩ quán tuyệt thiên hạ, phái ngự y tới, người ta cười cho. Nếu Vân Lang đã bệnh thì không quấy nhiễu nữa, đợi xem Vương Ôn Thư hỏi ra cái gì hẵng hay ...”
Lát sau Tùy Việt cũng về báo Đổng Trọng Thư không khỏe, nhờ hắn về thỉnh tội, không lâu sau sẽ có tấu từ chức gửi lên.
“ Thần tử của trẫm từ khi nào lại yếu ớt như thế, chuyện trung quân là đương nhiên, sao có thể giả bệnh lảng tránh?”
Vân Lang bị bệnh rồi, còn là thứ bệnh chết người, theo lý mà nói thì người khác không thể tới gần, Tào Tương thì kệ, thậm chí hắn còn khao khát bị bệnh.
“ Ngủ với ngươi là có thể mắc bệnh hả?”
“ Nếu là thương hàn thì tiếp xúc gần khả năng bị bệnh, song ta giả bệnh nên ngươi không có cơ hội bị lây đâu.”
Tào Tương ôm đầu:” Ta cũng muốn bệnh nặng một trận, chỉ cần không chết là lãi.”
Vân Lang ngồi dậy:” Không sao, Lưu Cư chỉ nguyền rủa đám đệ đệ, không phải việc lớn.”
“ Ta chỉ sợ Vương Ôn Thư tra ra chuyện khác thôi, hắn và Lưu Cư đã không đội trời chung, bệ hạ còn sai Vương Ôn Thư đi tra, tra ra cái gì hay ho mới là lạ. A Lang, ta cũng muốn bệnh.”
“ Ngươi chỉ cần còn một hơi thở thôi bệ hạ cũng cho người khiêng ngươi tới nghe sai bảo, đừng trốn, người phải chạy là ta, nếu hôm nào đó thấy trang viên chỉ còn Vân Triết, Lam Điền thì chớ hoảng.”
Tào Tương chưa gì đã hoảng rồi:” Không nghiêm trọng thế đâu ...”
“ Lần này sẽ rất loạn đấy, chỉ cần là người dính líu vào muốn lành lặn rút lui là không tưởng. Bệ hạ định cắn răng thanh tẩy triều đình, diệt hết huân quý không nghe lời. Nói thật A Tương so với vị bệ hạ vô cùng tỉnh táo bây giờ ta thà mong bệ hạ lẩn thẩn.” Lúc này Đại Vương lưng đeo hai túi lớn cùng với Tô Trĩ ăn mặc kiểu chuẩn bị đi xa vào phòng, Vân Lang bóp vai hắn:” Cẩn thận A Tương, lần này ngậm chặt miệng vào, dù thấy chuyện thê thảm tới mấy cũng đừng lên tiếng, đừng cãi lại bệ hạ, giờ bệ hạ là dã thú quyền lực, không có tí tình cảm nào nữa đâu.”
……… ………….
Đỉnh Ly Sơn lộng gió, bên nhà đá.
Mặt trời từ trong biển mây xuất hiện, đất trời sáng rực.
Đại Vương vẫn như nhiều năm trước ngồi trên tảng đá lớn trước nhà, nhìn đồi núi bao la trước mắt, quên cả liếm lông, tựa hồ khơi lên hồi ức vô tận.
Thái Tể yên giấc ở trong hẻm dưới núi này.
Chuyện xảy ra nhiều năm rồi, ký ức của Đại Vương cũng có chút mơ hồ, cảm giác cũng dần xa lạ.
Song vẫn có thứ quen thuộc, đó là mùi ở bên cạnh.
Từ khi lên Ly Sơn ở, Vân Lang hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài, kể cả Hoắc Quang cầu kiến, y cũng từ chối, lúc này chỉ chuyên tâm khâu giày bằng da hươu, cái chuồng hươu dựng bên nhà đà năm xưa, giờ thành nơi tránh rét của đàn hươu rồi.
Chẳng có gì để quan tâm, dưới kia chắc chắn gió tanh mưa máu mà thôi.
Có mùi thơm truyền tới, Đại Vương ngẩng đầu lên hit hít, không phải mùi thịt, nó không hứng thú lắm, ngáp một cái đặt cái đầu to tướng lên đùi Vân Lang.
Cháo gạo của Tô Trĩ nấu không dễ ăn, ở nhà thì lười kinh, trừ y thuật ra chẳng đụng chân đụng tay vào việc gì, lên núi chả hiểu sao lại nhiệt tình tranh cả việc nấu nướng. Vân Lang chỉ húp hai bát, sau đó đi giày da thú vào bốn chân Đại Vương, cả nhà lại chuẩn bị tới hậu sơn, mấy hôm nay lại có người nhấp nhổm xung quanh, xem ra nơi này sắp không yên.
Tô Trĩ thấy trượng phu sửa soạn xong xuôi, do dự một lúc nói nhỏ:” Công Tôn Ngao chết rồi, thê tử hắn liên quan tới vu cổ, bị chém ngang lưng, cả tộc xử tử 46 người. Đại hành lệnh Lý Tức cũng vào ngục, kết quả e không tốt, Lý Cảm cũng bị Vương Ôn Thư gọi từ Lũng Tây về hỏi chuyện, phu quân, liệu có …”
Vân Lang lắc đầu:” Lý Cảm không sao đâu, hắn mà có chuyện, người đầu tiên bị hỏi tới là ta.”
Tô Trĩ lo lắng nói:” Phu quân, chúng ta đi thôi.”
Vân Lang bẹo má nàng:” Chúng ta đi đâu bây giờ?”
“ Đừng tưởng thiếp không biết, thiếp còn có chút bố trí ở trong Đại Tần Lĩnh.”
Vân Lang ôm lấy eo nàng, đặt lên đùi:” Tình hình chưa tới mức đó, Hoắc Quang, An Thế, Lương Khải có cách ứng đối thôi. Nàng nghĩ thái tử bị cô lập rồi sao, nàng cho rằng đám bộ khúc của tư mã đại tướng quân đi đâu? Nàng nghĩ Công Tôn Ngao chết oan à? Lý Tức lung lạc người Khương để làm gì, còn Lý Lăng, nàng cho rằng hắn về Lũng Tây giải quyết chuyện gia tộc thôi sao?”
“ Lần này bất kể là ai chết đi, hay ai còn sống cũng không vô tội, hoàng đế muốn một triều đường sạch sẽ, Tiểu Quang cũng muốn thế, nếu đám người già không chết hết, Tiểu Quang làm sao lên được. Đừng lo, ta lên núi là để tránh phiền phức chứ không phải tránh tai họa.”