Rời khỏi hoàng cung, Vân Lang thấy Hoắc Quang, khâm phục vỗ vai hắn, không có gì để nói.
“ Sự phụ, kẻ khởi xướng là Lương Khải.” Hoắc Quang vội thanh minh:” Đệ tử chỉ hoàn thiện thêm các chi tiết thôi.”
Vân Lang không có ý trách, đây là hạt giống y ươm mầm bao năm, nở ra kết quả này là hiển nhiên:” Vậy là hắn đã bắt đầu tiếp nhận quyền lực của Lữ Bộ Thư rồi à?”
“ Nay Lữ Bộ Thư chỉ là tên điên tàn độc, chỉ cần là chuyện khiến bệ hạ không vui là hắn sẽ làm. Đổng công thương đứa đệ tử tàn phế này, cho nên mới có hành động lớn như thế.”
Hoắc Quang làm việc thì Vân Lang tin tưởng không để lại dấu vết gì:” Cứ sẵn sàng đón nhận bệ hạ cắn trả đi, chớ để liên lụy rộng là được.”
“ Sẵn sàng rồi ạ, Lữ Bộ Thư chết chắc, Đổng công khả năng bị liên lụy. Trung Sơn vương Lưu Thăng thì không bận tâm ... Hắn chẳng còn gì mà mất, người vô can bị liên lụy, đệ tử sẽ cho người cảnh báo trước, tạo điều kiện để họ trốn đi.”
Sau Tết xuân chẳng mấy chốc tới Nguyên Tiêu.
Mỗi năm vào ngày này hoàng đế đích thân cúng tế Đông Hoàng Thái Nhất, quy mô tế tự năm nay cực kỳ lớn, nhân vật chính không phải là hoàng đế, hắn chỉ vẹn vẹn đọc bài phú ca ngợi Đông Hoàng Thái Nhất, tiếp đó giao cho Vệ Tử Phu.
Mặt trời mọc ở phương đông, Thái Sơn cũng ở phương đông, Đông Hoàng Thái Nhất là dương thần, để nữ tử tế tự không hợp lý.
Dựa theo nghi lễ tế tự mà nói, nữ tử chỉ thích hợp cúng tế Nữ Oa, Thái Âm, giờ để Vệ Tử Phu chủ trì tế tự dương thần, chứng tỏ phẫn nộ trong lòng hoàng đế đã đến đỉnh điểm rồi.
“ Đại sự quốc gia ở binh đao tế tự.” Tang Hoằng Dương quỳ bên cạnh Vân Lang nói một câu đầy thâm ý:
“ Bệ hạ làm việc tự có chủ trương, nếu đô úy thấy không vừa mắt cứ khuyên gián.” Vân Lang xúi:
Tang Hoằng Dương năm xưa là con chó chỉ biết tới hoàng đế không có thiên hạ, giờ thay đổi rất nhiều, than:” Đại Hán đã lâu lắm rồi không còn ai dám thẳng thắn can gián nữa.”
Tào Tương nghe thấy nói vào:” Địch Sơn vừa rạch tim để to lòng, được Tư Mã Thiên ghi vào sử sách, nếu đô úy cũng muốn vào sử sách thì đây là thời điểm tốt, ta cho mượn con dao này.”
Tang Hoằng Dương căm ghét quay đầu đi không nói nữa.
Ông già Cấp Ảm vừa run run đứng dậy liền bị Vân Lang nhanh tay kéo xuống, thống khổ nhắm mắt lại:” Bệ hạ không sợ thần linh bất mãn sao?”
“ Đừng lo, bệ hạ là thiên tử mà.” Vân Lang trấn an:
Tế tự coi trọng lễ nghi.
Vô lễ không thành tế tự.
Đại tế tự chỉ cần lễ nghi có sai sót, con người không thể giao tiếp với thần linh, thần linh từ chối đồ cúng tế, thậm chí là giáng tai họa.
Đó là nhận thức của người Hán, với họ, thần linh thực sự tồn tại.
Lần đầu tiên lễ quan chia đồ cung mà huân quý đại thần không hăng hái đi nhận.
Có người thậm chí không uống lấy một ngụm nước ở nhà hoàng đế, càng đứng nói hoạt động kính rượu làm thi ca tán tụng hoàng đế như mọi năm.
Tào Tương sớm chuẩn bị bài thơ vỗ mông ngựa rồi, đọc tại chỗ một lượt chẳng được phụ họa, chỉ có hoàng đế, hoàng hậu vỗ lấy lệ hai cái rồi thôi.
Cơ cơ múa rất đẹp, nhạc sư ra sức diễn tấu, không một ai hò reo, Cam Tuyền cung biết thành bãi tha ma âm u.
Bữa tiệc thâu đêm suốt sáng mọi năm, chưa tới giờ Tý đã kết thúc qua loa.
Nụ cười của Lưu Triệt từ đầu tới cuối không thay đổi, nhạt nhẽo như chả sao cả, lại có chút không cam tâm.
Vân Lang ngay trong đêm về nhà, cùng Hoắc Quang, Trương An Thế ăn cơm, ba người đều uể oải, không muốn nói nhiều.
Hoắc Quang nói đầu tiên:” Hôm nay không thấy thái tử.”
Trương An Thế trả lời:” Tửu yến chưa bắt đầu thì hắn đã say rồi, ba hoàng tử được bệ hạ lệnh hầu hạ thái tử.”
“ Giờ mới muốn bồi dưỡng tình cảm huynh đệ của chúng sao, quá muộn rồi.” Vân Lang ăn xong trước đã ngồi uống trà:
Hoắc Quang cười:” Đệ tử nghĩ, bệ hạ đã thất vọng với thần tử của mình, cho nên dùng đám nhi tử.”
Trương An Thế chép miệng:” Thái tổ hoàng đế cũng nghĩ như thế, cho nên từ khi Đại Hán khai quốc, thứ họa hại nhất là phiên vương. Từ mai trở đi thiên hạ xuất hiện chuyện gì, đệ tử không ngạc nhiên nữa, tâm tư của bệ hạ không còn đặt ở trị vì giang sơn.”
“ Các ngươi nghỉ sớm đi.” Vân Lang thở dài đặt cốc trà xuống đi vào hậu trạch:
Tiến sư phụ đi rồi, Hoắc Quang hỏi:” Phải đẩy mạnh bố cục thôi, phía ngân hàng có thể đầu tư bao nhiêu?”
“ Hai vạn bày nghìn lượng vàng, đó là khoản dư năm ngoái, cũng là số tiền lớn nhất có thể dùng.”
“ Không, bệ hạ sẽ tra, cứ đi theo đường bình thường, dù không nhiều, nhưng có hơn không.”
Trương An Thế gật đầu:” Biết rồi, khoản tiền lớn nhất là chi cho thành vệ quân của Kim Nhật Đê, khoản tiền này bệ hạ sẽ không tra hỏi.”
Hoắc Quang cười tự trào:” Chúng ta còn quan tâm tới cái quốc gia này hơn hoàng đế. Được rồi, nói với Lương Khải ẩn mình một thời gian, đừng xuất hiện trong tầm mắt của hoàng đế.”
Trương An Thế cũng cười:” Trường Môn cung lôi kéo một nhóm, Nho gia lôi kéo một nhóm, lại thêm huân quý lôi kéo một nhóm, không biết còn bao nhiều cho bệ hạ của chúng ta đây.”
Hoắc Quang cười nhạt:” Có chúng ta mà.”
Cả hai chạm cốc.
Bàn bạc xong việc hai người rời thư phòng Vân Lang, Hoắc Quang đưa tay bóp tắt nến, dẫm lên ánh trăng trong vắt đi về viện tử của mình.
Lam Điền nằm trong lòng Đại Vương, một chân gác lên đùi Vân Triết, ném sách trong tay
Vân Triết vuốt ve chân nàng:” Mệt rồi à?”
Lam Điền lắc đầu:” Không mệt, hôm nay là tết Nguyên Tiêu.”
“ Mẫu thân hôm nay không có tâm tư ăn Tết, nàng xem Trường Môn cung đen xì xì, tới đèn cũng không thắp.”
Lam Điền nhào vào lòng Vân Triết:” Nhà ta cũng vậy, đâu cũng đen xì xì, chẳng có tí không khí nào, Đại Vương cũng chẳng có tinh thần. Hừm, bằng vào cái gì không cho nữ tử chủ trì đại điển chứ?”
Vân Triết giải thích:” Thái Nhất là dương thần, mùa xuân là lễ thiên tử, thần mặt trăng là âm thần, mùa thu là lễ hoàng hậu, đó là quy củ của Chu lễ. Thiên hạ muốn yên ổn, thay đổi cẩn cẩn thận, thay đổi mà có thể êm dịu như mưa xuân là tốt nhất. Nàng đó, thừa hưởng tính của bệ hạ, đều nóng này, nghĩ tới cảm thụ bản thân thì nhiều, nghĩ cho người khác thì ít, thế là không đúng.”
Lam Điền ngọ nguậy:” Mẫu thân ta sinh ra ta dễ lắm sao, chẳng lẽ không thể cao hơn người một bậc.”
Vân Triệt ôm toàn thân nàng vào lòng, kéo cái chăn mỏng đắp lên cho cả hai:” Chuyện không thể nghĩ thế, chúng ta sống trong một tập thể lớn, nếu chỉ có hai chúng ta, có thể không mặc quần áo, không biết lễ nghi, suốt ngày vui đùa, không biết xuân thu cho tới chết. Vấn đề là chúng ta có phụ mẫu, đệ đệ, muội muội, có phó tòng, có vòng tròn sinh hoạt không thể tách rời, đã sống trong vòng tròn thì phải theo quy củ.”
“ Những quy củ đó ước thúc chúng ta chớ quá tham lam, tàn bạo, chớ cướp đoạt thành quả lao động người khác, để mình no còn người khác chết đói.”
“ Nhìn chung mà nói, quy tắc lập nên để bảo vệ kẻ yếu, nếu nó xa rời quy tắc này, vậy thì nó là sai.”
“ Biết rồi, sau này người ta sẽ chú ý ...” Lam Điền chẳng biết có nghe thấu không, song hai tay nàng từ trong chăn vươn ra ôm cổ Vân Tiết, mắt long lanh nước thì ai cũng hiểu nàng muốn gì: