Vân Lang chẳng thèm nhìn quét tay một cái rơi xuống tuyết, rót rượu:” Tiên sinh uống thêm đi.”
“ Mỗ nghe nói Vân thị nửa năm qua tai họa không dứt.” Tư Mã Thiên trầm tư lúc nói:
Đương nhiên là có kẻ âm thầm phá hoại, Vân Lang chẳng bận tâm:” Có gì đâu, thương đội bị cướp, mỏ đồng, mỏ chu sa gặp thiên tai, may mà Vân thị bồi thường cho khoáng công rất nhiều, bệ hạ không trách móc, chỉ là thu mất mấy mỏ thôi mà. Nói không sợ tiên sinh cười chứ, Vân thị bây giờ vẻn vẹn chỉ còn đám bà tử đi theo, thành trò cười ở kinh thành rồi, ai cũng nói Vân thị là cái thuyền lớn sắp chìm, người bỏ đi, người né tránh, rất thê thảm.”
Tư Mã Thiên nghe giọng hài hước của Vân Lang thì vỗ đùi:” Vốn phải như thế.”
“ Tiên sinh thấy ta xui xẻo lại cao hứng thế sao?”
“ Xui xẻo nhất thời mà đổi lấy cả đời thịnh vương là đáng lắm, Vân hầu bao lâu rồi không để ý tới gia nghiệp nữa?”
Vân Lang ném viên đậu rang vào miệng:” Để bọn nhóc lo lâu rồi, giờ bản hầu suốt ngày ăn chơi, không hứng để ý ... chẳng biết trong nhà có cái gì.”
Tư Mã Thiên không nói thêm nữa, cụng ly với Vân Lang, có lẽ mọi người đang đợi, đợi ngày hoàng đế ...
Tuyết lớn không ngừng, khả năng khơi lên lòng yêu dân của hoàng đế, một đạo ý chỉ hạ xuống, miễn toàn bộ thuế năm nay của Quan Trung. Bách tính nghe tin này chẳng động lòng mấy, mở cửa ra nghe canh phu gõ kẻng truyền tin, lại đóng cửa vào tiếng tục hơ lửa.
Thuế năm nay được thu từ hồi hoàng đế bắc chinh Hung Nô rồi, quan viên muốn thu thuế bách tính phải đợi 4 năm nữa cơ.
Vân Lang nghe quản gia báo tin này cũng chẳng mấy tâm tình mà để ý, gần đây y khá bận.
Ván trượt tuyết mà y đang làm hiện cung không đủ cầu, làm cho Vân Mỹ Nhân xong lại làm cho Hoắc Tiết, làm cho hai tâm can bảo bối, phía sau vẫn còn nhu cầu lớn, đến Tào Tương còn mang con tới góp vui.
Sức khỏe của Tào Tương rất kém, mời bào được vài cái đã thở hổn hển dừng lại nghỉ.
Vân Lang thiện chí nhắc:” Ngươi nên hoạt động nhiều vào.”
Tào Tương cãi:” Hôm qua ta hoạt động tới nửa đêm.”
“ Sát phạt suốt ngày không hay đâu.”
“ Ta là cái rìu, có thích chặt hay không phải hỏi cây, đôi lúc ta muốn nghỉ, nhưng cây không chịu, đành cố mà chặt thôi.”
Vân Lang lắc đầu, đã làm xong một cái ván trượt nữa, gọi một đứa nhi tử ngốc của Tào Tương tới, bảo nó đứng trên ván trượt thử xem có thích hợp không?
Tào Phương vừa đứng lên một cái ngã vào đống mùn cưa, Vân Lang lại thở dài đỡ đứa bé này lên.
Tào Tương nhìn ra ngoài sân, Vân Mỹ Nhân đứng trên ván trượt lướt qua lướt lại như gió, lại nhìn Vân Động hút hét từ dốc cao lao xuống, lộn vòng trên không trung mới đáp đất, cả Hoắc Tiết hơn một tuổi được Vân Âm dắt tay cũng lướt ván trượt. Đứa nào đứa nầy hoạt bát khỏe khoắn, mặt mày sáng láng, lại nhìn nhi tử lóng ngóng của mình, nói nhỏ:” Sao nó không đứng được?”
“ Đó là lỗi của phu thê ngươi, không phải của nó, đứa bé này từ nhỏ đi lại dễ ngã, vì cảm giác cân bằng nó không tốt, chính như Tô Trí nói đầu óc phát triển có vấn đề.” Vân Lang rít lên với Tào Tương:” Tổ tiên chúng ta mất bao năm thua thiệt mới định ra nguyên tắc thân quyến không thông hôn, hoàng gia các ngươi coi như đánh rắm, giờ hại bọn nhóc, ngươi chịu đi.”
Rồi giao Tào Phương cho Tào Thụy, để một đứa ngốc lớn đẩy một đứa ngốc khác ra ngoài trời tuyết tập ngã, cả hai đều là con do Dương Lợi sinh ra.
Tào Tương đánh trống lảng:” Không biết lúc này Khứ Bệnh làm gì nhỉ, A Cảm cũng về Lũng Tây rồi.”
Vân Lang thở dài, Hoắc Khứ Bệnh chuẩn bị an gia ở Mã Ấp là vì hắn hết lòng tin vào hoàng đế, muốn dùng cả đời hộ vệ biên ải Đại Hán, nếu có ngoại địch xâm nhập, hắn muốn biết đầu tiên.
Còn Lý Cảm giú Lý Lăng chỉnh đốn lại Lý thị Lũng Tây như nắm cát rời.
Mỗi người đều có chấp niệm của mình không buông bỏ.
Ngoài sân tiếng cười trẻ thơ không ngớt, lâu rồi Vân thị mới đầy ắp tiếng cười trẻ nhỏ thế này, Vân Âm về mang theo Hoắc Tiết cũng mang theo không ít sức sống.
Vân thị đã năm năm rồi không tăng thêm tiểu chủ nhân, Vân Lang tự thấy mình rất nỗ lực rồi, trời cao không cho, y cũng chịu.
Nếu nói mùa đông lạnh lẽo còn có gì để trông đợi thì đó là năm mới.
Tiếng chuông năm mới cuối cùng cũng gõ, A Kiều có được bảng thống kê nhân khẩu năm năm qua của nước Hán.
Nhìn con số trên đó, A Kiều rất hài lòng, nhân khẩu so với mười năm trước đã tăng trưởng bùng nổ, từ 4800 vạn tăng lên 6700 vạn.
Đó là công tích chói lọi của A Kiều, nàng tin nếu không phải nàng mười năm không mệt mỏi mở y quán, nhà thuốc, bồi dưỡng ổn bà, giáo dục bách tính thói quen vệ sinh thì không có thành tích này.
Theo lời Đại Trường Thu tới Vân thị tiết lộ, khi đó A Kiều xoa bụng cảm khái, đừng thấy bản cung chỉ sinh được một đứa bé, thiên hạ này có trăm vạn đứa bé nhờ bản cung mới được sinh ra, bản cung khác gì mẫu thân của chúng.
Vân Lang biết chuyện, thay triều phục, hướng về phía Trường Môn cung dùng đại lễ tham bái.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tới Đại Hán, Vân Lang mới tâm phục khẩu phục quỳ bái một ai đó.
Kỳ thực đừng nói ở Đại Hán, trong thế giới kia của y, nếu có một người như thế, y cũng quỳ bái, quỳ trước một người như vậy không phải sỉ nhục, mà là vinh diệu.
Người có suy nghĩ này không chỉ một mình Vân Lang, Đổng Trọng Thư dẫn 800 nho sinh mặc áo trắng, ca vũ từ Trường An tới Trường Môn cung, trong ánh mắt hâm mộ của Lưu Triệt, dùng đại lễ tham bái với A Kiều.
Trung Sơn vương Lưu Thăng nay cư trú ở Phú Quý thành, dẫn đám huynh đệ, mang y phục hoàng hậu mà A Kiều mặc năm xưa cung kính dâng lên tổ miếu, đốt tấu nói với liệt tổ liệt tông, sau đó bộ y phục có phần cũ kỹ ấy quay về tay A Kiều.
Vậy là Đại Hán có cục diện hai hoàng hậu kỳ quái, nhưng vị trí hoàng hậu của A Kiều, không phải Lưu Triệt có thể phế truất nước nữa.
Vệ Tử Phu nghe tin này ngồi trong Ngũ Tạc cung đánh đàn suốt đêm khi mười ngón tay toang máu cũng không dừng.
Lưu Triệt tới thăm nàng, hai người ngồi đối diện nhau không nói.
Hắn biết đây là một lần huân quý nho sinh văn thần bộc phát bất mãn với hắn, lấy kỳ công cái thế của A Kiều để thể hiện sự bất mãn này.
Đối diện với đại lễ nghi đã lan tới toàn thiên hạ, dù là cường đại như Lưu Triệt cũng chẳng thể làm gì, khiến hắn càng thêm cảnh giác.
“ Giờ trong lòng bệ hạ, ta đã chết rồi, ngươi biết không hả?” A Kiều chẳng để ý trang phục hoàng hậu, vẫn ăn mặc thường ngày, cũng chẳng có nghi thái hoàng hậu, quát Vân Lang:
Vân Lang cũng chẳng giống thần tử:” Không có chuyện này thì hoàng hậu cũng đâu vãn hội được lòng bệ hạ.”
“ Thiếu niên phu thê già làm bạn, ta tuổi này rồi không còn bạn nữa, ngươi tới làm bạn ta nhé?”
Vân Lang lắc đầu:” Chúng ta là quân thần.”
A Kiều tức tối:” Ngụy quân tử, từ ngày đầu tiên gặp ta, ta biết ngươi lòng dạ bất lương với ta, nhưng không có gan, giờ ta già rồi nên ngươi thản nhiên rồi phải không?”
Vân Lang bình thản chắp tay vái một cái:” Vi thần chưa bao giờ có nửa chút tâm tư xấu với hoàng hậu.”
A Kiều tức lắm, chướng mắt phẩy tay:” Đi đi, ta biết các ngươi đưa ta lên hẳn có ý đồ, ta nhận rồi vậy các ngươi làm đi, ngươi biết giới hạn của ta ở đâu.”
“ Thần không làm gì hết, mọi người bình yên sống, có hoàng hậu, mọi người yên tâm hơn nhiều.”
“ Chẳng biết bệ hạ có hận ta không, có điều ta hoàn toàn tự do rồi, đầu hai thứ tóc mới có thể làm chủ vận mệnh bản thân, nói ra thật đáng thương.”