Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1150 - Q8 - Chương 039: Bóng Dáng Làm Người Ta Yên Tâm.

Q8 - Chương 039: Bóng dáng làm người ta yên tâm. Q8 - Chương 039: Bóng dáng làm người ta yên tâm.

Hành động hỏa tốc thanh trừ phản nghịch của hoàng đế bị Địch Sơn dùng máu ngăn cản, chỗ dựa của Địch Sơn là ông ta thanh bạch vô cùng, dù thái tử ban thưởng vô số, tới này vẫn ở trong căn nhà đơn giản, trong nhà chỉ có mẹ già, thê tử, một nam một nữ, toàn bộ gia sản đem tài trợ học tử bần hàn rồi.

Từ rất lâu Địch Sơn vì thái tử bồi dưỡng nhân thủ tương lai, tuy thái tử không mấy để ý, ông ta vẫn kiên trì làm.

Không nhớ hoàng đế an bài chính lệnh gì nữa, rời khỏi Trường Môn cung, Vân Lang và Hoắc Quang đi đường nhỏ về Vân thị trang tử.

“ Đệ tử không ngờ Chu Hồng chuẩn bị đầy đủ, ác độc như thế, phát hiện hắn mang nỏ tám trâu vào đấu trường mới hóa trang trà trộn, rốt cuộc vẫn muộn một chút.” Hoắc Quang giải thích:

“ Chớ xem thường ai, Chu gia nền tảng trăm năm, Chu Hồng lại có tính khí vô lại, một khi ra tay là trời long đất lở. Có điều ngươi mong hoàng đế chết lắm phải không, cho nên mới hành động chậm chạp như vậy.” Vân Lang hỏi nhưng không có ý trách móc:

“ Nếu hoàng đế quan tâm tới sư phụ ắt kéo người chạy cùng, đệ tử cứu viện sư phu sẽ cứu luôn hoàng đế. Còn ông ta bỏ chạy một mình, thậm chí ý đồ dùng sư phụ và Tào hầu thu hút sự chú ý của phản nghịch, vì sao đệ tử bỏ sư phụ cứu ông ta, chuyện ấy vô lý.” Hoắc Quang bíu môi, còn định nói gì chợt dừng lại trầm giọng quát:” Lão già nếu còn nấp đó nghe trộm, đừng trách ta đánh gãy chân.”

Hà Sầu Hữu đeo cái gùi từ trong ruộng gai đứng dậy:” Tiểu vương bát đản, cánh cứng cáp rồi chứ gì?”

“ Khi ông đánh ta, ông nói rằng trên đời này vũ lực là hàng đầu, lúc đó ta còn nhỏ, ông khỏe hơn ta nên thoải mái đánh ta, giờ ta hơn ông, vậy không cần cung kính với ông nữa.” Hoắc Quang nhạt nhẽo nói:

Hà Sầu Hữu nổi giận chỉ là nhìn vóc người cao lớn, đôi mắt như điện của Hoắc Quang, thở dài mắng Vân Lang:” Ngươi dạy đồ đệ giỏi lắm.”

Vân Lang cười ha hả:” Cũng là đồ đệ tốt do Hà công dạy mà, Vân mỗ không dám nhận hết công lao.”

Hà Sầu Hưu hết nói, đành chỉ một cái bàn đá dưới cây thông:” Tới đó uống một chén.”

“ Cái ruộng gai nóng nực, lá gai như lưỡi cưa, sao Hà công thích nơi này?”

Hà Sầu Hữu không đáp lời Vân Lang, lấy trong gùi ra một miếng đầu hũ, một cái bánh, một hộp thịt lợn béo ngấy, cùng một vò rượu ngọt. xem ra có chuẩn bị sẵn.

Vân Lang thường xuyên cùng Hà Sầu Hữu uống rượu, Hoắc Quang thì lâu lắm rồi không gặp ông ta, quan hệ bọn họ từ nhỏ vốn chẳng tốt lắm, nên không thoải mái không muốn tiếp xúc nhiều, lặng lẽ đứng sau lưng Vân Lang, mắt cảnh giác nhìn quanh.

“ Nên chuẩn bị rồi.” Hà Sầu Hữu uống một chén nói:

Vân Lang không che dấu ông già này điều gì:” Vẫn luôn chuẩn bị.”

“ Địa đạo không thể chỉ có một, bốn cái mới thích hợp, phân ra mà đi.” Hà Sầu Hữu lắc đầu:” Hoàng đế trước khi chết điên cuồng ra sao ngươi không biết đâu, con lão phu chứng kiến ba vị hoàng đế trước khi chết, cùng với cả Lữ hậu.”

Vân Lang mỉm cười:” Sức khỏe hoàng đế vẫn tốt.”

Hà Sầu Hữu bực mình:” Đợi tới lúc hoàng đế thấy mình không khỏe nữa thì ngươi làm gì cũng muộn rồi.”

Điều này thì Hoắc Quang tán đồng:” Hoàng đế không tin ai cả, Đổng Trọng Thư sở dĩ sống trên hòn đảo nhỏ cô lập vì đề phòng hoàng đế ra tay với mình. Sư phụ, không nên gửi gắm hi vọng lên người hoàng đế, đệ tử không bao giờ muốn sư phụ gặp chuyện như Địch Sơn.”

Hà Sầu Hữu không còn răng nữa, ngậm cái bánh trong miệng tan ra mới nuốt:” Năm xưa Lữ hậu đã chuẩn bị dùng Lưu hầu làm người trông coi Lữ thị, trước khi chết lại hạ lệnh diệt toàn tộc Lưu hầu, may thay Chu Bột giả vờ chấp hành, cho nên mạch Lưu hầu mới còn tới bây giờ. Tình cảm của tiên đề với Lưu hầu, chẳng lẽ không bằng ngươi với bệ hạ.”

“ Lão phu thấy ngươi quá cổ hủ, cho nên hôm nay tới đây nói chuyện xưa của Lưu thị.”

( Lưu hầu là Trương Lương, tổ tiên Trương Liên, Chu Bột là tổ tiên Chu Hồng)

Vân Lang cầm chén rượu mân mê:” Ta không cổ hủ với hoàng tộc, ta chưa bao giờ làm việc vì họ mà là vì bách tính, ta thích họ, so với họ, hoàng đế chỉ là thứ hạt bụi không đáng kể thôi. Ta chỉ muốn nhìn thấy thời đại tiến bộ, còn hoàng quyền đổi dời, lợi ích được mất, ta không bận tâm.”

Mặc dù quá trình rất lâu dài, nhưng Vân Lang biết thứ mình muốn có tồn tại, vì tự bản thân y đã trải nghiệm qua.

So với những thứ đó, cái gì mà hoàng quyền, hoàng đế, nhỏ bé tới nực cười, bảo y làm hoàng đế càng vớ vẩn.

Hà Sầu Hữu thích hợp làm một thủ lĩnh gián điệp, không phải là công trình sư hợp cách, cho nên ông ta không thấy rất nhiều thứ. Mà đến cả Hà Sầu Hữu còn không nhận ra thì Vân Lang yên tâm rồi.

Ở Vân thị, Liên Tiệp mới là người phụ trách con đường chạy trốn của Vân thị. Bao năm qua tên ưu linh béo tròn này như con chuột chũi, khảo sát từng tấc đất của Vân thị trang viên.

Trước mùa đông năm ngoái, hắn đã chuẩn bị xong cấu tạo địa đồ của Vân thị trang viên.

Khác với tất cả nhà khác, địa đạo của Vân thị có kho báu, gian tị nạn, đường dẫn nước, dẫn nhiệt, tất cả tiến hành công khai, Vân Lang tin cấu tạo địa đạo của Vân thị sớm bị Tú y sữ giả nắm được, đến tai Hà Sầu Hữu là bình thường …

Thế nên Hà Sầu Hữu mới mập mờ nhắc Vân Lang đào thêm mấy con đường nữa, ông ta không biết, ống nước dẫn nước suối chạy xuyên trang tử dẫn tới Vị thủy, ông ta không biết mỗi gian phòng của chủ nhân Vân thị đều có đường hầm dẫn tới chỗ lánh nạn, ông ta không biết có thể lợi dụng cáp treo thuận lợi trốn vào Ly Sơn, Đại Vương còn có giỏ chuyên dụng.

Bố trí công khai, song người hiểu dụng ý của nó không nhiều, Vân Lang chưa bao giờ có ý nghĩ gửi gắm sinh mạng của mình vào sự nhân từ của Lưu Triệt.

Thuốc nổ của Vân thị đã phát triển tới đời thứ tư, không lấy ra dùng là vì đề phòng Lưu Triệt, khi thuốc nổ phát nổ ở Vân thị trang tử, là một thời đại mới tới.

Tất cả những thứ đang làm chẳng qua vì bình ổn quá độ thôi.

Hà Sầu Hữu rất cảm khái với sự cố chấp của Vân Lang, ông nói rồi, Vân Lang không nghe, chẳng có cách nào, chỉ hi vọng khi ông ta còn sống không phải nhìn Vân thị đi xuống.

Lá vàng, lá rụng, mùa thu thấm thoắt trôi qua, gió lạnh đúng hẹn thổi tới, mùa đông năm nay rất khó sống, tuyết lớn rơi liền sáu ngày, tuyết đọng trên mặt đất dày tới hai thước.

Tư Mã Thiên rốt cuộc cũng rời lao ngục.

Khi hắn dẫm tuyết dày tới cửa Vân thị trang viên, nhìn thấy Vân Lang ngồi trong đình nhỏ khoác áo lông đen đang uống rượu.

Thế giới phủ sắc trắng đột nhiên thêm chấm đen, trong mắt Tư Mã Thiên có thêm chút ấm áp, giờ hắn mơ hồ hiểu ra vì sao gia phó Vân gia cứ thích chạy qua nhìn bóng dáng lười biếng đó một cái rồi đi làm việc, con người đó thực sự khiến người ta yên lòng.

“ Uống đi, vừa hâm nóng.” Vân Lang không nhiều lời, rót một chén:

Tư Mã Thiên ngửa cổ uống cạn:” Bệ hạ xá miễn mỗ tội chết, Vương Ôn Thư tuyên hủ hình (thiến), lần đầu biết vật vô dụng của mình giá 5000 lượng vàng.”

“ Về là tốt rồi, tiền với không tiền cái gì, tôn nghiêm không quan trọng hơn sao?”

“ Tôn nghiêm quan trọng, nhưng không quan trọng bằng cuốn sách của mỗ, chỉ cần có thể sống, mỗ sẽ cầu được sống, thế mới tốt, tránh đám nữ tế bị tai ương.”

Vân Lang lại mời Tư Mã Thiên uống chen nữa:” Địch Sơn coi như chết uổng rồi.”

Tư Mã Thiên cười nhạt:” Một bầu nhiệt huyết của thứ tiểu lại có tác dụng gì, tới nay thái tử vẫn sống mơ màng qua ngày, bệ hạ vẫn lạnh giá như băng, đại lao Đình úy đầy tội tù, tuyết lớn một đêm chết rét hơn 200 người, thi thể chất đống góc tường. Vương Ôn Thư biết mình chết chắc cho nên hết sức điên cuồng, hai nghìn người kia e không ai thoát khỏi tay hắn.”

Nói rồi rút ra hai cây kẹo đường bảy màu đặt trên bàn:” Vương Ôn Thư nhờ mỗ gửi Vân hầu.”

Bình Luận (0)
Comment