Từ Ngũ Tạc cung tới Trường An gần trăm dặm, Vệ Tử Phu lo cho nhi tử, bất chấp đang mang thai, thúc xe ngựa đi nhanh, tới thái tử phủ đã là buổi chiều.
Thái tử phủ đóng chặt cửa, ngoài không có thủ vệ, trong phủ im phăng phắc, thi thoảng có khói đặc bốc lên, mùi thối truyền ra khỏi tường cao, làm người ta buồn nôn.
“ Tên nghiệt tử này định làm gì?” Vệ Tử Phu che miệng nôn khan, mắt đấy kinh sợ:
Vân Lang thở dài:” Nước chì nấu chảy, nếu thần đoán không nhầm, cả gỗ đá cũng đã chuẩn bị xong, thái tử không định vào Kiến Chương cung thỉnh tội rồi.”
Vệ Tử phu nghiến răng bảo hoạn quan:” Ngươi đi gọi cửa, bảo với tên nghiệt tử đó, bản cung đã tới.”
Loan giá của hoàng hậu đi trên cùng, Vân Lang cưỡi ngựa đứng sau, lễ nghi không thể phế.
Đông cung cách Vị Ương cung chỉ một bức tường, trên tường Vị Ương cung đã chật kín quân sĩ, cờ bay phần phật, khôi giáp sáng loáng, nhất là hơn tám cỗ nỏ tám trâu gây áp lực lớn với thái tử phủ thấp bé.
Giọng hoạn quan vừa chói vừa dài truyền đi rất xa, không lâu sau cửa mở, Lưu Cư toàn thân giáp trụ cuống cuồng lao ra, ôm chân hoàng hậu gào khóc.
“ Cởi giáp, theo mẫu hậu vào cung.”
“ Không, không, phụ hoàng giết con mất.”
“ Ngươi thực sự cùng Chu Hồng mưu phản sao?”
“ Không phải, tên tiểu nhân vô sỉ đó muốn vu vạ hài nhi, mẫu hậu phải tin con, hắn thực sự muốn vụ vạ con.”
Vệ Tử Phu quay đầu nhìn Vân Lang, Vân Lang nói nhỏ:” Lúc này vào giải thích với bệ hạ chưa muộn.”
Lưu Cư vừa nhìn thấy Vân Lang, kinh hoàng rú lên lùi lại:” Y tới bắt hài nhi, y tới bắt hài nhi.”
Vân Lang bất lực không nói nữa, Lưu Cư bị phế rồi, từ trong ra ngoài hắn không còn là kẻ bình thường nữa, nhìn ánh mắt kia đã biết thần kinh hắn thác loạn, tất cả nhờ yêu thương, dạy dỗ biến thái của cha hắn.
Một thanh y tiên sinh tới đỡ lấy Lưu Cư:” Thái tử ... Không, không, thể mất tôn nghiêm.”
Có Địch Sơn ở đây, Lưu Cư lấy lại được chút cam đảm, tóm lấy tay ông ta, gườm gườm đề phòng Vân Lang nói:” Mẫu hậu, khi Chu Hồng mưu phản, hài nhi đang cùng Địch tiên sinh thương đàm mua lương thực từ đất Tấn, sau khi nghe tin dữ, hai nhi chuẩn bị lập tức dẫn binh cứu viện. Địch tiên sinh bảo hài nhi chứ hành động khinh suất, lần này Chu Hồng mưu phản không thể thành công ... Nếu hài nhi dẫn quân tới, trong lúc rối ren chỉ khiến kẻ có mưu đồ lợi dụng.”
Vệ Tử Phu thi lễ với Địch Sơn:” Đa tạ tiên sinh.”
Địch Sơn không có chút vui vẻ nào, khom người đáp lễ:” Chức trách ... Của thần thần .. Xin ... Hoàng hậu ... Cho cho thần cùng diện thánh.”
Vệ Tử Phu gật đầu lệnh:” Mở đại môn Đông cung, lệnh tất cả cởi giáp, nên làm gì làm nấy, chỉ cần đừng ra ngoài.”
Vân Lang tán thưởng, Vệ Tử Phu tuy xuất thân ca cơ, nhưng nhiều năm qua thấy nhiều, sớm thành chính trị gia hợp cách, chỉ là ánh mắt liếc qua bụng nàng, có chút ái ngại, song lúc này không có cách nào khác.
Nhưng khi vào Vị Ương cung không gặp được hoàng đế, Chung Lý Viễn mặt trúng tên sưng như gan lợn nói, hoàng đế tới Trường Môn cung, vì thế lại chuyển hướng.
Hoạn quan ngoài cửa cung nói, hoàng đế chỉ tiếp kiến Vân Lang, người khác, gồm cả hoàng hậu cũng đợi.
Khi gặp được Lưu Triệt, Vân Lang phát hiện tâm tình hắn tựa hồ rất tốt, một mình bê nửa quả dưa hấu, dùng thìa múc ăn, rất có khí khái hoàng đế.
“ Trời sắp lạnh rồi, đây có lẽ là lần cuối cùng ăn dưa hấu năm nay.”
Vân Lang hết sức cẩn thận bẩm báo:” Hoàng hậu ...”
Lưu Triệt khoát tay:” Đã tra ra gì rồi?”
“ Chu Hồng bất mãn với đất phong và gia tài bị tước đoạt nên báo thù.”
“ Sao trẫm nghe nói Chu Hồng trước khi chết hô có lỗi với thái tử?”
“ Vu vạ thôi ạ.”
“ Đơn giản thế sao?”
Vân Lang hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:” Bệ hạ, phải đơn giản như thế, liên lụy quá nhiều sẽ phiền phức lớn.”
Lưu Triệt trầm giọng:” Ý ngươi nói sẽ có người hoài nghi sự thống trị của trẫm?”
Vân Lang không đáp.
“ Đổi người khác tra đi, cách làm của ngươi có lợi cho bách tính, bất lợi cho trẫm, gọi hoàng hậu với tên nghịch tử kia vào đây.”
Vân Lang lui ra ngoài đại điện, không thấy A Kiều làm y lấy làm lạ, xem ra nàng hoàn toàn không muốn can thiệp nữa rồi.
Đợi khi Vân Lang lần nữa cùng hoàng hậu, thái tử, cùng Địch Sơn vào đại điện Trường Môn cung, hoàng đế vô cùng uy nghiêm ngồi sau bàn. Lưu Cứ vừa chạm ánh mắt hoàng đế đã khóc rống lên, hoàng đế không thèm để ý tới hắn, nắm tay hoàng hậu đỡ ngồi xuống bên cạnh.
Một lát sau quan viên được tuyên triệu cũng dần tới nơi, xảy ra chuyện như vậy tất nhiên quần thần phải chạy tới hộ giá, thể hiện trung thành cũng như phân rõ giới hạn với phản tặc, có điều đại điện tĩnh lặng không ai vội vàng phân bua gì hết.
Tào Tương đứng bên cạnh Vân Lang hỏi nhỏ:” Sao rồi?”
“ Vừa rồi bệ hạ nói, làm yên chuyện lợi cho bách tính, bất lợi với bệ hạ.”
“ Cũng phải, nỏ tám trâu rồi mưa tên, thiếu mỗi máy ném đá thôi, điều này chứng tỏ trong quân có người liên hệ với Chu Hồng. Nói ra chúng ta cũng là người trong quân, nói ít kẻo dẫn lửa thiếu thân.”
Hiện giờ hoàng đế đã triệu tập quần thần thương lượng chuyện này, ắt có kết quả sơ bộ.
Cùng với việc Tú Y sứ giả, Vương Ôn Thư báo cáo, toàn bộ chuyện Chu Hồng làm thời gian qua trồi lên mặt nước, văn quan, võ tướng cùng thương cổ, du hiệp dính líu không dưới 2000 người.
Vân Lang không tin Tú y sứ giả và Đình úy phủ trong một đêm có thể làm rõ hết mọi việc, đoán chừng tìm ra một người sau đó là sau đó vạch ra vòng tròn quan hệ của người đó rồi bắt hết.
Thậm chí là bắt tùy tiện cho có.
Trong danh sách hoạn quan đọc có cả tên thái tử Lưu Cư, tội danh là lòng mang oán hận.
Lưu Cư không nói không rằng, nhưng Địch Sơn lại đứng ra bẩm báo:” Bệ, bệ hạ ... Thần cho rằng, đây đây là chuyện vô căn cứ.”
Vương Ôn Thư cười khẩy:” Nếu là chuyện vô căn cứ, vậy tức là không phải một hai câu mà nói rõ, nhưng mà Địch tiên sinh cứ nói kiểu thế này, đợi mọi người nghe xong chạy hết rồi.”
“ Thần, thần dùng mạng đảm bảo ... Thái tử, không, không liên quan.” Địch Sơn chắp tay với hoàng đế:” Thần, thần máu đỏ, tim ... Tim đỏ ...”
Nói rồi kéo vạt áo, lộ ra lồng ngực gày trơ xương, rút mộc trâm gài trên đầu, chưa ai kịp phản ứng, ông ta đâm mạnh vào ngực rút ra, máu phun thành vòi lớn.
Tất cả bị cảnh tượng thảm liệt đó làm sững sờ.
“ Thần, thần là tẩy mã, của của thái tử ... Mọi chuyện thái thái tử làm ... Đều liên quan ... Tới thần ... Nếu thần không biết thái tử ... Mưu nghịch ... Tức là Vương Ôn Thu vụ vạ thái tử ... Xin bệ hạ, cho thái tử một lời công bằng ...”
Lưu Triệt đứng bật dậy, đối diện ánh mắt khát vọng của Địch Sơn, ngồi xuống xua tay:” Như khanh mong muốn, chuyện này không liên quan tới thái tử.”
“ Ơn tri ngộ của điện hạ, kiếp sau thần báo đáp.”
Địch Sơn hướng về phía Lưu Cư nói xong nhũn người ngã xuống vũng máu, mặt mỉm cười nhẹ nhàng như đi ngủ vậy.
Lưu Cư lảo đảo nhào tới, dùng tay bịt lấy cái lỗ đang ồng ộc chảy máu, lớn tiếng gọi ngự y., tấm thân khô gày của Địch Sơn nằm đó, gọi thế nào cũng không tỉnh, hắn ngẩng đầu lên mắt đỏ như máu, nhìn phụ hoàng mẫu hậu, rống lên:” Hài lòng chưa, giờ các ngươi đã hài lòng chưa?”
Vệ Tử Phu quay đầu sang bên lén gạt nước mắt, Lưu Triệt lạnh lùng nhìn nhi tử.
Đại điện im phăng phắc, không ai can gián, không ai tỏ thái độ, tất cả như câm như điếc, tựa hồ chẳng liên quan tới mình, mặc mùi máu tanh nồng nặc, trung thần chết rồi, chết trong lặng lẽ, trời cao không gửi xuống bất kỳ dấu hiệu nào quan tâm,
Lưu Cư run mấy cái, cuối cùng né tránh ánh mắt đáng sợ của hoàng đế, chỉ Vương Ôn Thư, lửa giận ngùn ngụt trút hết lên tên ưng khuyển này:” Rồi sẽ có ngày ta dùng hình phạt tàn nhẫn nhất, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.”
Vương Ôn Thư chẳng sợ, hắn biết số mệnh mình lâu rồi, cũng chấp nhận lâu rồi, nên bình thản chắp tay giữ đúng lễ nghi trả lời:” Thái tử là quân, vi thần là thần, thái tử hạ lệnh một tiếng, muốn thần chết thế nào cũng là chuyện đương nhiên.”
“ Rồi sẽ có một ngày, rồi sẽ có một ngày ....” Lưu Cư lẩm bẩm, bế xác Địch Sơn lên bỏ đi, mỗi bước chân để lại một dấu máu, trong suy nghĩ của hắn, tất cả mọi người ở đây đều là hung thủ bức hại Địch Sơn, không ai ngoại lệ:
Giây phút đó Vân Lang nhìn thấy chút bóng dáng của Lưu Triệt trên người Lưu Cư, ở mặt quyết liệt, cực kỳ giống.
.....
Hôm nay dừng ở đây, chỉ còn ngày mai nữa thôi là hết.