Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1148 - Q8 - Chương 037: Một Tấm Lòng Son. (1)

Q8 - Chương 037: Một tấm lòng son. (1) Q8 - Chương 037: Một tấm lòng son. (1)

Vân Lang thất hồn lạc phách đi trong đấu trường, lục từng cái xác chết, rốt cuộc thấy rồi, thấy Lưu Triệt mặc trang phục hoạn quan vô cùng buồn cười, tức thì chỉ mặt hắn há miệng cười lớn, bất kể đây là hành vi phạm thượng.

Lưu Triệt xé toạc áo ngoài, lộ ra thường phục màu đỏ thẫm:” Như kiến nghị của ngươi, trẫm về cung đây, toàn bộ nơi này giao cho ngươi, nên thưởng thì thưởng, nên giết thì giết. Nể tình ngươi có lòng vì an nguy của trẫm, trẫm rộng lượng một lần, tha cho Tư Mã Thiên ... Đừng để lần phản loạn này lan rộng, chuyện xảy ra ở đấu trường, kết thúc ở đấu trường.”

Vân Lang khom người tuân lệnh.

Tâm tình của Lưu Triệt có vẻ không tệ, đi ngang qua chỗ Tào Tương đang động chân động tay với mỹ nhân còn đá một phát.

Quý phụ kia qua cách ăn mặc thì rõ ràng là có trượng phu, vậy mà nửa thân trên, sắp bị Tào Tương lột thành con dê trắng trẻo, run rẩy mặc Tào Tương khinh bạc, đưa mắt tiễn hoàng đế đi, đẩy quý phủ lên thi thể, hưng phấn reo lên:” Bệ hạ không sao.”

Vân Lang khẽ gật đầu:” Lần này không sao, song không thay đổi thì sớm muộn cũng có chuyện.”

“ Đó là chuyện sau này, bây giờ không sao là được.”

Cuộc chiến trong đấu trường lắng xuống, đám phản nghịch còn lại co cụm ở góc đấu trường ngoan cố chống cự.

Vân Lang đi tới đâu, Vũ Lâm quân tách ra tới đó.

Võ sĩ Đại Tần da bóng loáng đã gục xuống bùi đất, sinh mệnh mất đi, hào quang tựa hồ cũng biến mất.

“ Vân Lang, hoàng đế chết chưa?” Chu Hồng từ trong gian phòng thò đầu ra hét:

Vân Lang lắc đầu:” Bệ hạ bình an vô sự.”

“ Thiên đạo bất công, thiên đạo bất công, thái tử điện hạ, Chu Hồng vô năng có lỗi với người ...” Chu Hồng nói xong cứa mạnh kiếm qua cổ, máu phun xối xả:

Cùng với việc Chu Hồng tự sát, số gia tướng còn lại Chu gia cũng quyết đoán cứa cổ theo, chưa tới mười võ sĩ giác đấu còn lại ùa lên cố gắng kéo thêm người chết cùng.

Kết quả không cần kể, một đô úy Vũ Lâm quân tháo mũ trụ đẫm máu quỳ báo:” Bẩm quân hầu, Chu Hồng cùng toàn bộ phản tặc đã chịu tội.”

Bẩm báo xong ánh mắt nhìn về phía bách tính bị bao vây.

Tào Tương xua tay:” Những bách tính này hôm nay có thể nói là công thần quốc gia, dùng huyết nhục tạo thành tường thành cho bệ hạ, cho dù trong đó có nghịch tặc trà trộn thì cũng không tiện truy cứu, nếu ai hỏi tới, cứ bảo là ta nói.”

Đô úy do dự một chút hô:” Vâng!”

Mỗi khi chuyện xảy ra, quan phủ luôn hành động chậm một bước, khi Vân Lang hạ lệnh đóng cửa thành Trường An tiến hành lục soát thì người nên đi đã đi rồi. Phủ Giáng hầu trống không chỉ có ông bà già tóc bạc vẫn trông cái phủ trống, theo họ kể thì cả nhà chuyển về phía tây rồi.

“ Phiền rồi.” Tào Tương vỗ trán:” Giờ đây chỉ cần người nào không sống được ở Đại Hán là chạy sang Hung Nô hết.”

Vân Lang nhún vai:” Có gì đáng tiếc đâu, dù sao là đám Hán gian.”

“ Mẹ nó, nhưng chúng ôm đống gia sản theo, gian thần Đại Hán, nhưng nhất định là trung thần Hung Nô. Đám dư đảng Chu Hồng, Trương Liên thế nào cũng phải diệt trừ sạch sẽ, làm sao đây? Ta không tin lời trước khi chết của hắn, nhưng không xử lý thái tử là không được.” Tào Tương sợ hãi, chuyện này tiếp tục truy cứu, không biết bao người chạy sang Hung Nô, được an bài bỏ chạy ắt toàn là tinh anh gia tộc, đám người đó mang toàn thù hận với Đại Hán:

Vân Lang trầm tư:” Chuyện này ngươi làm hay ta làm đây?”

“ Không ai làm hết, chúng ta mà tới, ta sợ là dọa chết Lưu Cư mất, chỉ có cách mời hoàng hậu tới thôi. Ngươi đừng thấy tâm tình bệ hạ không tệ mà lầm, lửa giận nhất định bốc lên đỉnh đầu rồi, chẳng qua là trước mặt thần tử và bách tính nên che dấu thôi.” Tào Tương lo lắng nói:

“ Bệ hạ có gì phải phẫn nộ, bách tính vì bệ hạ bị cự nhân Thân Độc dùng lang nha bổng đập nát bét. Đó là sự cơ ngợi lớn nhất với một hoàng đế rồi, sao có thể vì vài kẻ ám sát mình lại quên người vì mình hi sinh tính mạng.” Vân Lang luôn có góc độ nhìn nhận khác biệt:

“ Nếu bệ hạ bạc đãi những bách tính đó, ta sẽ bỏ tiền.” Tào Tương gật đầu:” Ít nhất mạng huynh đệ chúng ta là do họ cứu.”

Vân Lang nhìn quay không thấy Hoắc Quang, nói:” Chuyện nơi này do ngươi xử lý, ta đi tìm hoàng hậu xử lý chuyện thái tử.”

Nói xong đi ngay, Tào Tương bấy giờ mới kéo phụ nhân ngồi trên thi thể rơi nước mắt lên:” Nàng người nhà nào?”

Mỹ phụ đã kéo éo lên, lúc nãy giết người dũng mãnh là thế, giờ lại rụt rè bẽn lẽn, nói nhỏ:” Tả phán Trường Lâm phủ ...”

Tào Tương không đợi nàng nói hết, bảo:” Về nói với tên tả phán rắm chó gì đó kia, hắn phát tài rồi, không bao lâu sau sẽ thăng quan, còn nàng từ hôm nay sẽ thành chủ phụ nhà họ, kẻ nào không muốn cứ tới Bình Dương hầu phủ tìm ta, ta ra mặt cho nàng ... Úi, mông không tệ ... đi mau, không lão tử không kìm được bắt về nhà giờ.”

Cười dâm vỗ mông mỹ phụ đét một cái làm nàng ré lên, đám nam tử vây quay cười hô hố.

Xử lý xong chuyện mỹ phụ, Tào Tương đi tới trước mặt bách tính, lười nhác chỉ tay:” Đầu người gia gia muốn đâu?”

Một hán tử thanh y giơ cái đầu lâu đen xì ra, lập tức có hạt châu ném tới, hắn cận thận đi tới trước mặt Tào Tương:” Bẩm quân hầu, tiểu nhân chỉ cầu có một xuất thân.”

Tào Tương rộng lượng phất tay:” Vậy xéo sáng bên đợi quân gia tới sẽ an bài cho ngươi.”

Chuyện tiến hành rất thuận lợi, Tào Tương không cần biết bách tính hiến lên cái gì, dù là ngón tay cũng ban thưởng hậu hĩ, mua chuộc lòng người hộ hoàng đế.

Một cuộc thi đấu, ba nghìn người tới xem, còn sống tới trước mặt Tào Tương lĩnh thưởng chưa tới một nghìn.

Khi người bị thương cuối cùng mang đi một đĩnh vàng, số vàng bạc quản gia Tào thị mang tới vẫn còn quá nửa.

Đêm về khuya, đuốc vẫn cháy lách tách, phòng hoàng đế ngồi bị mưa tên trắng chắm chi chít như lau sậy.

Tào Tương nhìn quay đấu trường tan hoang, lau khoe mắt, rầu rĩ nói:” Đặt lên mỗi thi thể bách tính một đĩnh vàng, nói với người nhà họ, mạng của họ được bệ hạ mua rồi.”

“ Gia chủ, Lâm tướng quân đang đợi người dẫn họ đi tiễu trừ phản tặc.” Quản gia báo:

Tào Tương quát:” Phản tặc chết hết trong đấu trường rồi, còn lại đều là hảo hán trung thành, đâu ra phản tặc?”

Quản gia nuốt nước bọt:” Bệ hạ sẽ không vui.”

“ Không vui thì thôi, ta mệt rồi, phải đi ngủ.” Tào Tương nói xong chui vào xe ngựa, lăn ngủ khì.

......................... ........................

Lại nói Vân Lang hỏa tốc tới được Ngũ Tạc cung thì trời đã sáng hẳn, nơi này vô cùng yên tĩnh, chỉ có một hoạn quan hì hụi quét lá khô.

Hoạn quan đi bẩm báo xong, Vân Lang đi theo con đường lát đá, không khí sáng sớm, chim chóc ríu rít làm lòng người khoan khoái.

Vệ Tử Phu ngồi quỳ trên thảm, người mặc trang phục tím, che hết toàn thân, hai tay cũng dấu trong ông tay áo rộng, nghe bẩm báo đầu đuôi, giọng lạnh như băng:” Cư Nhi sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế.”

“ Thần biết.” Vân Lang gật đầu:

“ Đã biết sao không bẩm báo bệ hạ, tới chỗ bản cung làm gì?”

“ Theo thông lệ, xảy ra chuyện này, vi thần nhất định phải đi hỏi thái tử trước, vi thần lo nếu trực tiếp tới tìm, thái tử hoảng sợ làm ra chuyện ngu xuẩn. Thái tử bây giờ là con nhạn cô độc bị thương, không chịu nổi gió lay cỏ động nào nữa.” Vân Lang nói hết sức chân thành:

Vệ Tử Phu hiểu Vân Lang có thiện ý, nước mắt chảy ra:” Xin quân hầu chỉ bảo.”

“ Đơn giản lắm, hoàng hậu tới thái tử phủ một chuyến, đưa thái tử vào cung thỉnh tội với bệ hạ.”

Vệ Tử Phu đứng dậy thi lễ:” Bản cung trước nay hiểu lầm quân hầu, gặp đại nạn mới biết quân hầu quan tâm tới thái tử.”

Vân Lang thở dài:” Thái tử vốn là người kế thừa thích hợp nhất của Đại Hán, đi vào ngã rẽ cũng có lỗi của thần.”

“ Đó là mệnh, mong quân hầu theo bản cung một chuyến, xem xem thứ nghiệt tử này rốt cuộc làm chuyện ngu xuẩn gì.”

Vân Lang thi lễ, giục:” Hoàng hậu, chuyện này càng sớm càng tốt, để lau e có kẻ lợi dụng.”

Bình Luận (0)
Comment