Tên võ sĩ Đại Tần này rõ ràng cực kỳ có tiếng, hắn xuất hiện một cái không khí thay đổi hẳn, khán giả đứng hết cả lên, không ít người chen chúc nhâu đổ dồn tới gần đấu trường xem cho rõ, cảnh tượng hỗn loạn tới cực điểm. Vân Lang chợt cảm giác bất an không tên, nguyên nhân không gì khác, trong phim ảnh về đấu trường La Mã, luôn có cảnh tương tự, chuyện sau đó không hay ho gì, đứng dậy nói:” Bệ hạ, thần thấy có chút sợ hãi, không bằng đưa hai người này về Kiến Chương cũng hẵng xem.”
Lưu Triệt khinh miệt nói:” Ngươi là mãnh tướng chiến trường mà sợ máu à?”
Mắt hắn vẫn nhìn cuộc chiến quyết liệt dưới sân.
Tào Tương thấy Vân Lang bất an cũng cảnh giác nấp sau Chung Ly Viễn, mắt đảo khắp nơi không xem cuộc chiến.
Lang nha bổng đập lên thuẫn phát ra tiếng động đinh tai nhức óc, hai người trong sân dùng phương thức nguyên thủy nhất thể hiện vũ lực cường đại của mình.
Bách tính ngoài sân hò hét càng ầm ĩ, Vân Lang càng lúc càng đứng ngồi không yên, đứng trước mặt Lưu Triệt, kệ hắn không vui, quát tháo Triệu Xung tăng cường đề phòng.
Hai võ sĩ trong sân kết thúc lần va chạm thứ nhất, nhanh chóng tách nhau ra, bất phân thắng bại.
“ Xin bệ hạ hồi cung.” Vân Lang lúc này mặt vô cùng âm u, giọng nói cương quyết:
Lưu Triệt thấy Vân Lang cố chấp như thế cũng cảnh giác:” Người đâu, hồi cung.”
Triệu Xung nhận lệnh, bất mãn trừng mắt với Vân Lang.
Vừa mới thở phào, đột nhiên Vân Lang nghe thấy tiếng nỏ bật, đó là lợi khí trong quân mà y thích nhất, Kim Nhật Đê hét lớn, phản ứng thần tốc kéo Triệu Xung che chắn cho hoàng đế, Vân Lang cũng bị hất ngã, xô cả vào Lưu Triệt vừa đứng dậy.
Một mũi tên xuyên ngực Triệu Xung, sượt qua đầu Vân Lang bay về phía sau.
Vân Lang kinh hồn táng đởm, tuyệt vọng nhìn Lưu Triệt, nhưng Lưu Triệt phản ứng khá nhanh, đã lăn về một một hướng khác.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Ba mũi nỏ liên tiếp, ghế ngồi của Lưu Triệt bị bắn vỡ nát, tiếng động đau tai, vụn gỗ rát mặt.
Chung Ly Viễn nhào tới cứu viện hoàng đễ, Vân Lang xô ngã Tào Tương, ôm thân thể to béo của hắn lăn lông lốc, vỡ lan can trỗ hoa, rơi xuống đài.
Đỉnh đầu truyền ra tiếng độp độp dồn dập như mưa trên lá chuối, chân nhói đau, Vân Lang bất chấp thò đầu nhìn, mục tiêu khẳng định không phải mình mà là hoàng đế, đợi xong mưa tên hẳn là đại quân xung phong.
Phòng hoàng đế vừa ngồi bị bắn tan nát, không thấy tung tích hoàng đế, chỉ thấy cung nữ hoạn quan chết khắp nơi.
Vân Lang vươn tay rút kiếm bên hông một thị vệ, hai chân run run đứng dậy, nỗ lực kéo Tào Tương đang ôm chặt chân mình:” Đi được không?”
“ Không, không ...” Tào Tương răng va vào nhau cầm cập:
Vân Lang hét lớn dốc hết sức cõng Tào Tương lên, chui vào đám đông hoảng loạn, khóe mắt nhìn thấy tên cự hán cầm lang nha bổng đập người bừa bãi, hướng về phía vừa rồi của hoàng đế, còn võ sĩ Đại Tần đang chiến đấu với hai kim giáp võ sĩ, dưới chân hắn vô số người chết.
Cửa dẫn vào sân đấu trường mở rộng, võ sĩ giác đấu đủ loại chủng tộc đù loại vũ khí ùa vào chém giết.
“ Bệ hạ xong rồi.” Tào Tương răng va vào nhau lập cập:” Hắn không cho chúng ta mang gia tướng vào, lại cho thích khách mang nỏ tám trâu .... Sau này ta tuyệt đối không tách khỏi gia tướng.”
Trong đám đông gần đó không biết tên khốn kiếp nào rống lên "bảo vệ bệ hạ", thế đám đông bỏ chạy chuyển hướng, làm Vẫn Lang cỏng Tào Tương bị đảy về phía đó.
Người Quan Trung không biết sợ, nhất là gặp cơ hội lập công hiếm có, lá gan họ càng thúc giục tới cực điểm.
Cầm chân ghế gãy cũng dám xông vào đám võ sĩ giác đấu.
Người đông hơn, lá gan của Tào Tương cũng trở lại, trượt khỏi lưng Vân Lang, túm cổ áo Vân Lang kéo đi.
Bách tính muốn lập công quá đông, thậm chí có cả nữ tử dũng mãnh cũng tham gia, hướng về phía đám võ sĩ giác đấu đã tạo thành đội ngũ.
Tên cự hán mỗi lần đập lang nha bổng xuống là có máu vọt lên kèm tiếng xương vỡ vụn, nhưng đám đông vẫn ùn ùn đổ tới, chẳng mấy chốc hắn bị nhấn chìm, chỉ nghe thấy tiếng cuồng nộ.
Hộ vệ bảo hộ hàng đế đã chết sạch, bốn cánh cổng lớn dẫn vào đấu trường đóng chặt, hoàng đế thành cá trong lưới.
Tào Tương đột nhiên nhìn thấy trong đám võ sĩ giác đấu Chu Hồng mặc giáp quát tháo chỉ huy, rống lên:” Chu Hồng, tên phản tặc kia.”
Số kim giáp võ sĩ ít ỏi còn lại nhận ra mục tiêu chính, phát động tấn công.
Chu Hồng ngửa mặt cười vang:” Tào Tương, hoàng đế vô đạo, chúng ta cùng giết hắn.”
Vân Lang nhìn quanh, hô vang:” Giết phản tặc Chu Hồng, phong tước quan nội hầu, thượng vạn lượng vàng.”
Tào Tương cũng rống lớn:” Bất kể ai, cứ chặt đầu một tên phản tặc, thưởng ngàn vàng. Xông lên.”
Chu Hồng điên cuồng gào:” Giết hôn quân, thưởng vạn lượng vàng.”
“ So tiền với gia gia, ngươi chết chắc rồi.” Tào Tương móc trong lòng ra nắm trân châu:” Gia gia trả tiền ngay bây giờ, giết hắn có tiền ngay lập tức, giết đi, giết đi!”
Thế là ngay cả người vốn định bỏ trốn cũng ùa cả tới, xô kim giáp võ sĩ sang bên, tranh nhau lập công.
Chỗ đông người tụ tập nhất đột nhiên có tiếng gầm như dã thú, tên cự hán Thân Độc vốn bị đám đông nhấn chìm lần nữa đứng lên, toàn thân thương tích, hai tai bại xé rách, một con mắt lòi ra, giống con tê giác hắn giết.
Một người Hán bị hắn cầm hai chân không ngờ xé toạc làm đôi, máu phun như sương mù, đám đông nhất thời bị hắn chấn nhiếp dạt hết ra
Vân Lang nghiến răng nói với đại hán râu vàng nãy giờ theo bên cạnh:” Giết hắn đi.”
Đại hán râu vàng do dự một chút rồi thở dài rời đi.
Tào Tương nghi hoặc nhìn bóng lưng đại hán đó:” Vóc dáng này với tiếng thở dài đó, giống Tiểu Quang thế, sao hắn lại ở đây?”
Vân Lang trả lời bừa:” Hắn xem giác đấu.”
Tào Tương không dễ bị qua mặt:” Hắn biết chuyện Chu Hồng, sao không nói với ngươi?”
“ Hắn là người quan sát, cũng không biết rằng Chu Hồng hành động ở đây.”
“ Chắc còn người khác đúng không, ngươi là quân chó má, lão tử yên tâm rồi.” Tào Tương đoán chừng lẫn lộn trong bách tính có không biết bao người Vân thị trà trộn, miệng chửi Vân Lang nhưng hắn thở phào:
Ở hướng khác Kim Nhật Đê chỉ huy đám kim giáp võ sĩ ít ỏi xông pha mưa tên tiến về phía Chu Hồng, tuy liên tục có người bị nỏ giết chết, bước chân hắn vẫn kiên định.
Không thấy hoàng đế đâu.
Tiếng hò reo vang dội bùng lên, khỏi phải nói, tên khổng lồ chết rồi.
Hoàng đế cũng chết rồi sao?
Vân Lang rùng minh, Lưu Triệt đáng ghét, nhưng y cố chấp cho rằng Hán Vũ không nên chết trong âm mưu thế này. Hắn có thể chết già, chết bệnh, thậm chí ăn cơm chết nghẹn, cạn tinh chết trên giường còn dễ tiếp nhận hơn.
Bách tính Đại Hán có lẽ không nợ vị quân vương này cái gì, nhưng con cháu hậu thế sở dĩ có thể hết lần này tới lần khác đứng dậy từ tro tàn lập nên quốc gia của người Hán, trong thân xác quốc gia sau này chắc chắn là có linh hồn của Lưu Triệt làm điểm tựa.
Lại thêm một tiếng động lớn nữa, đại môn kiên cố của đấu trường bị phá vỡ, Vũ Lâm quân lông vũ đỏ, áo choàng đỏ, giáp đen ùn ùn kéo vào.
Một quý phụ y phục hoa lệ tuổi còn khá trẻ, tay cầm cái đầu lâu ném tới trước mặt Tào Tương đòi thưởng:” Ta giết Kháp Nhĩ Ba rồi.”
Tào Tương ngẩng đầu lên hai mắt ươn ướt, ôm chầm quý phụ vào lòng, hai tay đẫm máu luồn vào y phục quý phụ, nàng chưa kịp phản ứng thì miệng hắn ngậm lấy miệng nàng ... Hành vi vô sỉ này không ngờ được xung quanh reo hò vang dội.