Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1146 - Q8 - Chương 045: Sóng Sau Xô Sóng Trước.

Q8 - Chương 045: Sóng sau xô sóng trước. Q8 - Chương 045: Sóng sau xô sóng trước.

Tang Hoằng Dương thấy Lương Khải quay về, đặt văn thư trong tay xuống:” Trưa nay Văn Tuệ có rảnh không, cùng mỗ ăn một bữa, thế nào?”

Lương Khải cung kính thi lễ:” Tang công đã mời, sao dám không nghe.”

Cấp Ảm đang xem sách cũng đặt xuống:” Vậy đi cùng, đi cùng thôi.”

Nơi này chính là nội đình của hoàng đế, người của nội đình không nhiều, tính cả ba bọn họ cũng chỉ có chín người.

Theo thông lệ, người của nội đình có hoàng đế ban thức ăn, mỗi người một phần, vô cùng phong phú.

Thiên điện u tĩnh, Lương Khải ít tuổi, bụng sớm đói rồi, thấy hai người đối diện đều chỉ ăn không nói, cũng vùi đầu ăn.

Cấp Ảm tuổi đã cao, ăn không bao nhiêu, đặt đũa xuống:” Văn Tuệ muốn Trường An càng thêm loạn hay sao?”

Lương Khải biết việc mình làm không thể qua mắt đám hồ ly, bình thản nói:” Đó là công bằng.”

Tang Hoằng Dương nhíu mày:” Chuyện tranh đoạt, làm gì có công bằng?”

“ Cho họ cơ hội là công bằng, ý của Lương mỗ là muốn xử lý luôn phiên vương cuối cùng, về phần ai được là trong ý niệm của bệ hạ, mỗ muốn một thiên hạ Đại Hán không còn là quốc gia tư nhân nữa.”

Tang Hoằng Dương rất muốn nói với Lương Khải, một khi Yên vương, Quảng Lăng vương tiến kinh, Trường An vốn loạn sẽ càng loạn hơn.

Còn chuyện muốn lấy đất phong của hai người kia không là gì cả.

Từ năm năm trước phong thiện không có phiên vương nào thực sự cai trị địa phương nữa, cho nên Yên vương Đán xin vào cung, chưa chắc không có ý liều một phen.

Một khi không còn đường lui, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Mục đích Lương Khải rất rõ ràng, đó là khiến hỗn loạn bùng phát ở thời khắc không rõ tập trung một thời điểm, sau đó triệt để xử lý.

Kiến nghị này được hoàng đế đồng ý.

“ Dù sao cũng nên thành toàn cho lòng hiếu thảo của Yên vương.” Lương Khải chắp tay, hàm ý rõ ràng, nếu Yên vương Đán vào kinh đơn thuần vì lòng hiếu thảo sẽ không có chuyện gì xảy ra:

Cấp Ảm vuốt râu, đôi mắt sắc bén liếc qua chàng trai trẻ cố gắng trấn tĩnh:” Cũng phải, hiếu thảo dù có độc cũng là hiếu thảo, Lữ Bộ Thư sở dĩ có tên đó vì hắn muốn theo chân Đổng Trọng Thư làm việc, con ngươi, ngươi muốn theo bước chân ai?”

Lương Khải đặt tay lên ngực:” Theo bản tâm.”

“ Ha ha ha, thôi vậy lão phu gần đất xa trời rồi, thiên hạ này rốt cuộc là của người trẻ tuổi các ngươi.” Cấp Ảm nói xong đứng dậy rời thiên điện.

Tang Hoằng Dương chưa yên lòng cảnh cáo một câu:” Tự xem mà làm.”

Không ngờ Lương Khải xưa nay nho nhã lễ độ lại hừ lạnh:” Tang công chớ nhiều chuyện.”

Tang Hoằng Dương thoáng bất ngờ:” Xem ra mỗ nên về Lĩnh Nam trồng mía thôi, thiên hạ này khác rồi. Tuy thế mỗ gia phải cảnh cáo Văn Tuệ, chớ xem thường anh hùng thiên hạ. Có một người năm xưa nức tiếng thần đồng, nay tuy thanh danh không nổi bật, thế nhân tựa hồ quên mất sự tồn tại của hắn. Nhưng kẻ này một khi xuất thế ắt giống Vân hầu năm xưa hào quang vạn trượng, Văn Tuệ tuy là tuấn kiệt hiếm có trên đời, song so với người này vẫn không bằng,”

Lương Khải nhướng mày, nghĩ ngay tới Hoắc Quang:” Ta không bằng hắn sao?”

Tang Hoằng Dương mục đích đã đạt được, không nói nữa chắp tay rời đi.

..... .....

Kim Nhật Đê từng làm võ sĩ giác đấu, cho dù tới tận hôm nay hắn vẫn không hiểu vì sao mình đi làm chuyện đó, song đó là trải nghiệm khắc cốt ghi lòng, nên hắn không có thiện cảm gì với đấu trường.

Nhưng hôm nay hoàng đế muốn đi xem một trận giác đấu, một người khổng lồ tới từ nước Thân Độc đấu với dũng sĩ tới từ Đại Tần.

Đây là một cuộc long tranh hổ đấu hiếm có.

Hoàng đế đi vào phòng riêng, hỏi Tào Tương và Vân Lang theo cùng:” Các ngươi nghĩ ai sẽ thắng?”

Tào Tương khom người nói:” Thần cho rằng Kháp Nhĩ Ba của Thân Độc sẽ thắng, người khổng lộ mười thước rất hiếm thấy.”

Vân Lang lắc đầu:” Xưa nay nước Thân Độc không có dũng sĩ nên ngoại tộc mới túy ý xâm nhập, thần cho rằng võ sĩ Đại Tần thân kinh bách chiến sẽ thắng.”

Lưu Triệt gật gù:” Trẫm cũng nghĩ thế, dù cao lớn, sức mạnh ngàn cân, nếu không có dũng khí phải chết thì khó thắng lợi.”

Tào Tương góp vui:” Vậy thì thần cược một nghìn kim tệ.”

“ Được trẫm tiếp.”

Tào Tương gọi hoạn quan tới:” Bảo bên tổ chức, hôm nay ta và bệ hạ đánh cược công bằng, không cần thao túng thắng bại.”

Hoạn quan nhìn hoàng đế trước sau đó mới vội vàng rời đi.

Trong sân một tiếng cồng rung trời vang lên, người khổng lồ đen xì cao lớn mặc giáp da, tay cầm lang nha bổng chậm chạp từ cửa phía đông đi ra, gầm gừ mấy tiếng sau đó hướng về phía Lưu Triệt thi lễ.

Chung Ly Viễn búng tay bắn ra một đồng kim tệ.

Cự hán hoan hỏ nhặt lên, cầm trong tay khe với tất cả mọi người, sau đó cất vào lòng vỗ ngực tuyên chiến với phía đối diện.

Không lâu sau xuất hiện không phải là võ sĩ Đại Tần mà là con tê giác bọc giáp, cái sừng duy nhấp khảm thanh trường đao, uy mãnh vô cùng.

Con tê giác vừa xuất hiện lao về phía cự hán.

Uỳnh! Lang nha bổng đập lên lưng tê giác, nó như chẳng thấy mấy đau đỡn, đầu quẫy quẫy, thanh trường đao chém xuống cự hán.

Cự hán liên tục lùi lại, Tào Tương sợ hắn không đánh nổi mãnh thú, nói gì tới võ sĩ Đại Tần, vội nói:” Cữu cữu, trước đó thần nói cược một nghìn kim tệ, hay là quên đi nhé.”

Lưu Triệt gật gù chỉ trận kịch chiến trong sân:” Trận này phải ba nghìn kim tệ.”

Tào Tương đang tái mặt thì Vân Lang nói ngay:” Thần tiếp nhận.”

Vừa dứt lời thì cự hán không ngờ vung lang nha bổng đập vào chiến đao trên mũi tê giác, chiến đao gãy, nửa bên mặt tê giác máu thịt tung tóe, mắt lòi khỏi tròng, kêu đau đớn.

Vân Lang chắp tay:” Đa tạ bệ hạ ban thưởng.”

Lưu Triệt cười:” Đã chết đâu, dã thú bị thương mới là hung dữ nhất.”

Nhưng con tê giác không đứng vững nữa, húc bừa bãi vài cái bị lang nha bổng đập vỡ đầu, gục xuống, bốn bề hò reo.

“ Trận tiếp theo, trẫm cược võ sĩ Đại Tần thắng, các ngươi chỉ được phép tiếp tục cược cự hán Thân Độc.”

Tào Tương nhìn cự hán Thân Độc đang thở hồng hộc:” Thế không hay.”

Lưu Triệt không biết sao lại nổi tính trẻ con:” Các ngươi có cơ hội thắng mà, một vạn kim tệ! Quy tắc ai cũng phải tuân thủ, còn trẫm là người định ra quy tắc, quy tắc định ra là để trẫm thành người chiến thắng, hai tên tiểu tử các ngươi sống tới giờ mà chưa hiểu cái đạo lý này à?”

Nói chuyện lý lẽ với Lưu Triệt vô nghĩa, lời hắn chính là luật, đồng thời hắn là kẻ phá luật lớn nhất.

Võ sĩ Đại Tần xuất hiện bất phàm, người chỉ bôi dầu ô liu, cơ bắp bóng lên khiến nam nữ người Hán chao đảo.

Mũ trụ mào gà đỏ rực, thuẫn tròn đường kính nửa mét, đoản mâu một trượng, hông gài đoản kiếm, đi dép đan bằng da trâu, vừa xuất hiện đã từng bước đi về phía cự hán, như vương giả không biết sợ hãi.

Bốn bề vang lên tiếng hò reo vang dội, không thua kém gì đại đấu trường La Mã.

Bình Luận (0)
Comment