“ Đào Hoa tửu hôm nay uống rất ngon, không biết nhà nào nấu.” Đi suốt cả sáng, ăn thử món ngon phong tình dị vực, dừng lại ở quán nhỏ ven đường Vân Lang cầm chén rượu lên hỏi:
“ Nô lệ Tây Vực, nghe nói là có một loại bí pháp nấu rượu nhỏ chua chát, dư vị lâu dài, hoàn toàn khác với rượu nho thường thấy, chỗ bệ hạ có một chút, nhà khác chưa từng thấy.” Tào Tương có vẻ thèm khát lắm:
“ Lam Điền có hiếu kính ta một ít, ta không thích, nếu ngươi thích, ta sai người mang cho.”
Tào Tương hài lòng gật đầu:” Hôm nay tự nhiên ngươi đi lung tung cả ngày, rốt cuộc ngươi định làm gì?”
“ Trồng bông.”
“ Ta bảo ngươi rồi, không đáng, trừ khi ngươi mua hết 3 vạn nô lệ kia.”
“ Sơn nhân tự có diệu kế.” Vân Lang mỉm cười không nhiều lời:” Đi thôi, có chỗ này hay ho cho ngươi xem.”
Với trí tuệ của Tào Tương sẽ không thể không hiểu hàm ý việc làm hôm nay, mà thực ra là hắn chẳng muốn biết, cũng không thèm để ý.
Mậu dịch nô lệ, mậu dịch bông vải, đó là thực lực của Lưu Cư, Tào Tương có đủ lòng tin vào sự cường đại của hoàng đế, bao năm qua hoàng đế trải qua vô số sóng gió, lần này cũng không thành vấn đề.
Vân Lang không muốn dùng nô lệ, bất kể thế nào cũng không dùng, y thà phát triển kỹ thuật còn hơn dùng nô lệ.
Sử dụng nô lệ là bước lùi của văn minh.
Tào Tương sau khi đi tham quản xưởng bông của Vân thị, kiên định vứt bỏ ý tưởng sử dụng nô lệ của mình, kiên quyết đòi tham dự cổ phần.
Trong ánh mắt cực kỳ bất mãn của Hoắc Quang và Trương An Thế, Vân Lang và Tào Tương chạm cốc, thế là chuyện được quyết định.
“ Chúng ta mười năm mài gươm, nay thành thịt lợn mà ai cũng muốn.” Trương An Thế ghé đầu nói nhỏ với Hoắc Quang:
“ Tiền tài không phải thứ chúng ta theo đuổi, lòng tham của huynh sao không đổi.”
“ Hết cách, bản tính của ta là thích tiền.”
Hoắc Quang nghiến răng:” Năm xưa sư phụ nên cho huynh thêm ít vàng vào rương, đè chết huynh cho rồi.”
Trương An Thế vô lại nói:” Giờ ngươi cho ta một đống vàng đè chết ta cũng không muộn.”
“ Thôi thôi, không nói những lời phế thải nữa, mô hình xưởng bông phải phổ biến, nhanh chóng tạo ra một nhóm người thực sự dựa vào làm công kiếm sống, đó mới là mục tiêu của chúng ta.”
Biến đổi một cách âm thầm mà không ai nhận ra chính là điều Hoắc Quang thực hiện, kế tiếp chuyện sư phụ y làm bao năm qua.
Vân Lang cải tạo giấy, làm ra thuật in ấn, khiến bách tính toàn Đại Hán hưởng lợi.
Ngày xưa trẻ biết chữ nghìn người chỉ có một hai người, nay hơn ba thành trẻ con Đại Hán có thể đọc Thi Kinh rồi.
Ở Quan Trung, nhà nào mà không có ai biết chữ, sẽ bị người khác xem thường.
Nhưng một gia đình nuôi dưỡng một người đọc sách mang lại gánh nặng gia đình rất lớn, vì thế A Kiều quý nhân dã tâm bừng bừng lại có tiền tài đếm không hết tuyên bố, không chỉ nam tử đọc sách, mà nữ tử cũng phải đọc sách.
Thậm chí nàng chiêu cáo thiên hạ, chỉ có người mẹ biết đọc sách viết chữ thì mới có thể dạy ra được nhi tử càng giỏi giang hơn.
Nàng tuyên bố tiền tài trợ học tập của Trường Môn cung năm nay lên tới con số kinh người, ba vạn bốn nghìn lượng vàng.
“An cư không cần xây nhà cao, trong sách tự có hoàng kim ốc.
Ra ngoài không xe chớ có hận, trong sách xe ngựa nhiều vô khối.
Cưới vợ chẳng lo không mai mối, trong sách sự có mỹ nhân như ngọc.
Nam nhân muốn toại chí bình sinh, cầu cù bên cửa học lục kinh.”
Vân Triết vừa đọc ra, Lưu Triệt chấn kinh hồn lùa khỏi xác, có điều nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ tới khuôn mặt ghê tởm làm người ta buồn nôn của Vân Lang, lập tức không có thiện cảm gì với bài thơ này nữa.
Bài thơ này phải do hắn làm ra mới hợp, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Triết ngồi trong góc:” Bài thơ này do cha ngươi làm phải không?”
“ Bẩm bệ hạ, bái thơ này do A Kiều quý nhân làm ra.”
“ Vớ vẩn, A Kiều có thể làm ra bài thơ thế này hay không chẳng lẽ không biết à? Cha ngươi không làm ca phú, thường do Tào Tương làm, giờ tới lượt A Kiều chứ gì?”
Vân Triết thấy hoàng đế nổi giận lắc đầu quầy quậy, lòng hối hận rõ ràng còn một tháng nghỉ, mình vào cung trước làm gì?
Lưu Triệt nhìn trên bàn Vân Triết các loại hoa quả bánh trái chất như núi, lại nhìn bàn mình ngoài bút giấy nghiên mực chỉ có chén trà, lửa không tên bốc lên:” Xéo.”
Vân Triết đang chuẩn bị xéo thì Lam Điền ăn mặc như yêu tinh từ sau rèm đi ra, ôm lấy tay hoàng đế:” Phụ hoàng chờ giận.”
Lưu Triệt rụt tay lại, lần nữa chỉ ra cửa cung:” Con cũng xéo đi.”
Lam Điền hớn hở:” Hôm nay nắng thu chan hòa, con vốn định cùng A Triết đi ngắm lá đỏ, đa tạ phụ hoàng.”
Rồi kéo Vân Triết chạy ngay.
Nhìn hai đứa dính lấy nhau rời cung, tâm tình, Lưu Triệt tốt hơn một chút, dù sao Lam Điền là khuê nữ hắn yêu thương nhất, nhìn nàng sống vui vẻ, tâm tình tất nhiên là tốt.
Còn một mình trong cung điện trống vắng, Lưu Triệt thở dài, lấy một văn thư ra xem, văn thư này của Yên vương Lưu Đán.
Mỗi câu chữ tràn ngập tình cảm, tràn ngầm lòng nhân hiếu, nhưng toàn bộ văn tự hợp lại là Lưu Đán hi vọng vào kinh phụng dưỡng phụ thân tuổi cao.
“ Trường An tuy lớn nhưng không có dư đất dung nạp một thân vương, Lưu Đán nếu có lòng dâng ba huyện trong đất phong của hắn hiếu kính phụ hoàng là được.”
Sau màn có giọng nói trả lời hoàng đế:” Bẩm bệ hạ, Yên vương khi phong thiện Thái Sơn đã bị tước hai huyện, chỉ còn lại bốn huyện, nếu tước ba huyện nữa, e không đủ nuôi người trong Yên vương phủ.”
Lưu Triệt lạnh nhạt nói:” Con người chưa tới lúc nghèo đói thì không biết phú quý có được không dễ dàng, nếu có lòng về kinh, có thể thấy đất phong với hắn không quan trọng, tước của hắn ba huyện để thức ăn trong miệng cha hắn, quần áo trên người cha hắn nhiều thêm một chút, nói không chừng không có tâm tư tiến kinh nữa.”
Người sau màn đáp một tiếng, không bao lâu sau đưa một bức chiếu thư tới trước mặt hoàng đế.
Lưu Triệt xem xong gật đầu, Tùy Việt liền đóng dấu lên, sau đó một hoàn môn chạy tới, đem chiếu thư tới phủ thừa tướng.
Tiếp tục phê duyệt văn thư, lát sau Lưu Triệt mới nhận ra Lương Khải còn chưa đi:” Khanh còn có chuyện gì?”
Lương Khải thi lễ:” Vi thần cho rằng bệ hạ đối đãi với các hoàng tử quá hà khắc.”
Đây là lần đầu Lương Khải phạm thượng, Lưu Triệt không giận mà hứng thú nói:” Nói xem.”
“ Vi thần từ nhỏ tang cha, tới nay chưa biết tư vị của sống cùng phụ thân là gì, tổng thể mà nói, chỉ là tình thân mà thôi. Yên vương là nhi tử của bệ hạ, dâng thư vào kinh muốn phụng dưỡng bệ hạ, đó là đạo làm con. Bệ hạ không cổ vũ thì thôi, sao lại trách phạt.”
Lưu Triệt ném tấu chương của Yên vương cho Lương Khải:
“ Ngươi không hiểu hàm ý trong tấu chương này à?”
“ Thần không nhìn ra, chỉ thấy một lòng quyến luyến của Yên vương với phụ thân.”
“ Vậy nếu Yên vương vào kinh, đất Yên quản lý ra sao?”
Lương Khải bẩm báo:” Giao cho thừa tướng phủ là được.”
Lưu Triệt thoáng suy nghĩ gật đầu:” Truy hồi chiếu thư, soạn lại.”
Lương Khải thì lễ xong lại lui ra sau màn, không lâu sau chiếu thư lấy về đặt trên bàn Lưu Triệt.
“ Nếu Yên vương Đán tiến kinh, ngươi có nghĩ Quảng Lăng vương cũng tiến kinh?”
Lương Khải khom người:” Vậy phải xem Quảng Lăng vương có lòng hiếu thảo như Yên vương không.”
Lưu Triệt bật cười:” Tốt lắm, lần này giải quyết mối lo về sau của trẫm, cũng là cho tất cả cơ hội.”