Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1144 - Q8 - Chương 033: Tòa Thành Của Lưu Cư.

Q8 - Chương 033: Tòa thành của Lưu Cư. Q8 - Chương 033: Tòa thành của Lưu Cư.

Hoàng thất quá đông, trưởng bối quá nhiều, làm sự kiện hồi môn của Lam Điền trở nên vô cùng phiền phức, ngày thứ ba về Trường Môn cung, ngày thứ sáu về Kiến Chương cung, ngày thứ bảy đáng lẽ phải bái kiến Lưu Cư, nhưng hắn không có nhà, hai người tới Ngũ Tạc cung bái kiến hoàng hậu.

Chuyện Vân Triết muốn cưỡi ngựa làm Lam Điền bất mãn, nhất định muốn hắn cùng ngồi xe ngựa.

Chuyện này làm Vân Triết thấy rất thẹn, vì hắn ngồi trên xe là Lam Điền ôm chặt lấy, xe ngựa lắc lư vài cái là mặt nàng đỏ au, nói chuyện như mèo kêu, đòi hỏi rất vô độ ...

Cho nên Vân Triết kiên quyết từ chối, hắn không muốn có danh phong lưu như Kim Nhật Đê.

Trên đường đi gặp xe ngựa của thái tử, nhưng đội xe không dừng lại, chỉ có một hoạn quan báo, thái tử ngủ rồi.

Lam Điền không tin, mở cửa xe ra thấy Lưu Cư say bất tỉnh nhân sự mới bỏ qua cho hắn.

“ A Triết, Lưu Cư gặp mẫu thân cao hứng như vậy à?” Lam Điền thấy Lưu Cư cười lạ lắm:

Vân Triết không hiểu hỏi lại:” Nàng gặp mẫu thân chẳng phải cũng vui sao?”

Lam Điền đảo mắt:” Chẳng qua thiếp thấy Lưu Cư làm sai nhiều chuyện như thế, vì sao hoàng hậu còn đối tốt với hắn, cho hắn uống rượu.”

Vân Triết nhíu mày:” Mẫu thân tốt với nhi tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà.”

“ Chưa chắc, chàng lên xe, thiếp nói cho mà nghe.”

“ Nằm mơ.”

Lam Điền thẹn quá hóa giận, vơ quả khô ném Vân Triết.

……….. ………..

“ Thỉnh an mẫu hậu, hai nhi đã về, phu quân rất tốt.”

Sau khi cung kính thỉnh an Vệ Tử Phu, Lam Điền nói trượng phu mình hết thảy bình thường, phù hợp với điều kiện cơ bản sinh con đẻ cái.

Lời như vậy Lam Điền đã nói tới hai lần, Vân Triết không còn cảm giác gì nữa.

Vệ Tử Phu cười cực kỳ vui vẻ, nằm tay cả hai, hết nhìn người nọ lại nhìn người kia:” Đạo phu phụ là nguồn cội của nhân luân, có phu phụ sau đó có phụ tử, có phụ tử có quân thần, có quân thần rồi có trên dưới, có trên dưới mới có lễ nghĩa đúng sai. Thân là con cháu hoàng gia, phải làm gương cho muôn đời, nhớ kỹ lấy.”

Vân Triết và Lam Điền thưa vâng.

“ Cổ n hân nói, phu phụ giả, hà vị dã? Phu giả, phù dã, dĩ đạo phù tiếp dã ; phụ giả, phục dã, dĩ lễ khuất phục."

“ Tức là phụ nhân phải lấy lễ thần phục trượng phu của mình, trượng phu phải lấy đạo nghĩa giúp đỡ thê tử của mình, đó là thiên lý, bất kể bên nào làm trái thiên lý, sẽ biến nhà mình thành chiến trường.”

“ Lam Điền, từ nhỏ con được chiều quen, tuy gả vào Vân thị là hạ mình gả đi, nhưng vẫn phải tuân thủ nhân luân thiên địa, không được làm trái, hiểu chưa?”

Lam Điền ngoan ngoãn thi lễ:” Mẫu hậu nói phải, hài nhi tuân lệnh.”

Vệ Tử Phu lại bảo Vân Triết:” Cha ngươi là người phóng đãng, chớ có học theo.”

Vân Triết không thích người khác nói xấu cha mình, hơi nhăn trán song vẫn giữ đúng lễ nghi:” Con không nói cái sai của cha.”

Bữa trưa vô cùng thịnh soạn, biểu hiện của Vệ Tử Phu không chê trách được. Tới khi tiễn Vân Triết, Lam Điền đi, Vệ Tử Phu mới thở dài, treo biển không tiếp khách.

....... ...........

Hôn lễ vẫn chưa kết thúc, tới ngày thứ mười thì Vân Lang không chịu thấu chuyện ăn uống tiệc tùng liên miên nữa, dù sao những vị khách quan trọng đều tiếp đãi rồi, còn lại quản sự ra mặt là đủ, liền rủ Tào Tương ra ngoài.

Bông của Vân thị trồng hơi muộn, cho nên đợi bông nở hoa trắng thì trời đã lạnh.

Tào Tương tách bông, lấy được hoa bông ươn ướt, hỏi:” Ngươi nói thứ này tốt hơn tơ lụa à?”

“ Không hoàn toàn như thế, mà là thứ thích hợp nhất để đem dệt, khả năng giữ ấm vượt xa tơ lụa, có thể so với lông thú.”

“ Nói như thế ngươi vừa đạt thành giao dịch tơ lụa với Trường Môn cung là bẫy họ à?”

Vân Lang rẽ bông mà đi, không cẩn thật bị vỏ cứng cứa đứt tay, cho vào miệng mút, ầm ừ đáp lời hắn.

“ Nếu như trồng bông ở Quan Trung không thích hợp, đất ít, người làm việc cũng ít.” Tào Tương tặc lưỡi:

Vân Lang dừng lại nhìn hắn:” Ngươi muốn thế nào, chả lẽ muốn nô lệ ngày đêm làm việc cho ngươi.”

“ A Lang, dùng nô lệ thành xu thế rồi, nhà nào cũng làm thế, chỉ chúng ta là không làm, cho nên thu nhập kém xa nhà khác. Lần này Quách Giải thiếu chút nữa bị hoàng hậu giết chết, tên này quyết định bỏ mua bán nô lệ, buông hết nô lệ trong tay, nhưng ba vạn nô lệ, ngươi nghĩ xem chúng ta có nên nuốt toàn bộ không?”

Vân Lang thất thanh:” Ba vạn à?”

Tào Tương vội giải thích:” Ngươi yên tâm, Quách Giải rất có thủ đoạn, hắn xẻ lẻ các chủng tộc ra, không bên nào có ưu thế, cho nên đừng lo chúng đoàn kết làm loạn.”

Hành vi của Lưu Triệt trong phong ba vừa rồi làm tổn thương thế gia đại tộc, bọn họ nhất định rút kinh nghiệm thương đau, tránh cục diện không thể khống chế xuất hiện.

Trước kia Tào Tương đối với chuyện sở hữu nô lệ có hay không cũng được, giờ lại ra sức thúc đẩy nó, không thể không nói đây là chuyển biến lớn.

Vì dùng nô lệ chính là thủ đoạn làm gia tộc lớn mạnh trong thời gian ngắn.

Trường An không cho nô lệ vào, cho nên giữ được dáng vẻ vốn có, Phú Quý thành chỉ hoan nghênh nữ nô xinh đẹp, cho nên thay đổi không nhiều.

Chỉ có Dương Lăng, trọng trấn lớn nhất Quan Trung bây giờ làm người ta phải giật mình, cứ như tới quốc gia khác.

Đủ các loại kiến trúc lạ mắt xây lên trong thành Dương Lăng, thêm vào các loại chủng tộc hội tụ, không ngờ làm nơi này thành chỗ được yêu thích nhất Quan Trung.

Vân Lang và Tào Tương rời nông điền, ung dung tới Dương Lăng Ấp.

Bọn họ đã lâu lắm rồi mới tới nơi này, vừa đi qua cổng thành đã ngửi thấy mùi gia vị trộn lẫn mùi thịt nướng, không ai là không thèm nhỏ giãi.

Hôm nay hai người tới đây không phải để du ngoạn, mà là xem thành phố toàn người Hồ này.

“ Vừa rồi có 140 người đi qua trước mặt ta, có 73 người Hồ.” Vân Lang mãi mới trả lời Tào Tương:” Người Hồ còn nhiều hơn người Hán.”

Tào Tương lại giải thích:” Điều đó chỉ nói lên người Hồ ở trong thành nhiều hơn người Hán thôi, chúng ta có rất nhiều sản nghiệp ở đây, nhưng có sống ở đây đâu? Từ khi người Hồ đổ về đây đông lên, rất nhiều quý nhân đã rời Dương Lăng, chỉ coi đây là chỗ phát tài.”

Vân Lang chỉ chiêu bài tửu lâu:” Ngươi đã đếm cửa hiệu có dấu ấn Đông cung chưa?”

Tào Tương lắc đầu:” Chưa.”

“ Ta thì đếm rồi, dọc đường có 45 cửa hiệu thì hơn 30 là của Đông cung,”

“ Lưu Cư vô năng trên triều đành tung hoành đạo thương cổ, có sao đâu.” Tào Tương chẳng bận tâm chuyện này, toàn thiên hạ đều biết, có gì ghê gớm đâu:

Vân Lang lắc đầu Tào Tương đánh mất đi sự nhạy bén rồi, nơi này rõ ràng đã thành tòa thành của Lưu Cư, kết hợp chừng ấy sự kiện với nhau không khó suy ra một chuyện.

Lưu Cư thống lĩnh bộ nô đoàn quá lâu, tất nhiên mang tư duy của chủ nô, lại thêm sự kiêu ngạo của hoàng gia, thế nên hắn mới khác thường như vậy, không có tư duy hoàng đế, mà là tư duy của nô lệ vương.

Vân Lang rùng mình, tựa hồ hiểu được hành vi của Lưu Cư, đây là sự đảo lùi nghiêm trọng, bảo sao hắn muốn phân chia con người ra đẳng cấp khác nhau.

Bình Luận (0)
Comment