Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1143 - Q8 - Chương 032: Lưu Cư Điên Dại.

Q8 - Chương 032: Lưu Cư điên dại. Q8 - Chương 032: Lưu Cư điên dại.

Vân Lang nhìn bộ dạng thê thảm của Hoắc Quang, chỉ mặt hắn cười, không nói gì cả, kể chuyện Đại Trường Thu chạy sang hỏi chuyện sao chổi.

Hoắc Quang trầm tư hồi lâu cẩn thận đánh giá:” Biết tuổi thọ của mình, hẳn hoàng đế không còn cảm giác cấp bách như hiện giờ nữa. Chỉ là sư phụ, thực sự có thể tin chứ?”

Vân Lang gật đầu:” Lần này Hứa Mạc Phụ tính toán rất chuẩn, tuổi thọ của bệ hạ tối đa chỉ có 70, ta không biết làm sao bà ta tính ra được, nhưng kết quả thực sự chuẩn xác.”

Hoắc Quang nghe sư phụ khẳng định như thế thì không hoài nghi nữa, chỉ lấy làm lạ:” Sao sư phụ có thể khẳng định như thế?”

Vân Lang cười:” Ta không muốn lừa ngươi, nhưng ta thực sự cũng không biết.”

“ Nếu đã thế thì đệ tử không hỏi nhiều nữa, chúng ta sẽ dựa vào tuổi thọ của bệ hạ để điều chỉnh sách lược.” Hoắc Quang tay vỗ nhẹ lên bàn:” Bệ hạ còn hơn mười năm tuổi thọ, song Đổng Trọng Thư chẳng được bao lâu, Lữ Bộ Thư tuy thoát nạn nhưng thành phế nhân, lòng đầy phẫn hận với bệ hạ, một khi ông ta mất, không rõ hắn làm gì? Đệ tử lo sẽ làm ảnh hưởng tới bố trí của chúng ta.”

Vân Lang không xen vào, chỉ dặn:” Bảo vệ tốt Lương Khải cùng đám sư đệ của ngươi, đừng để chúng liên lụy vào, chúng ta không thể tổn thất trong đấu tranh vô bổ.”

“ Đệ tử hiểu.” Hoắc Quang nói nhỏ:” Sư phụ, gần đây Chu Hồng qua lại mật thiết với Lưu Cư.”

Vân Lang nhướng mày, Chu Hồng bị tước đoạt hầu tước, thu hồi phủ đệ, con cháu Chu gia bây giờ đa phần là quan chức ăn lộc không có thực quyền, chưa tới ba năm, Chu gia ắt bại vong:” Vệ hoàng hậu có thai là đả kích lớn nhất với Lưu Cư, hắn không đợi được nữa, nếu có Chu Hồng, ắt còn người khác.”

“ Đệ tử cho rằng, bệ hạ cũng đang đợi thái tử ...”

“ Được rồi, ngươi đi đi.” Vân Lang phất tay cho Hoắc Quang đi:

Hoắc Quang lùi ra khép cửa lại, ngoài cửa số, thi thoảng vài chiếc lá rụng theo lá bay vào, Vân Lang nhìn qua cửa sổ, thấy được Trường Môn cung cao lớn.

Hoàng đế hẳn là cũng đang ở đó, chỉ là không biết có nhìn Vân thị trang viên không?

Tranh đoạt thiên hạ là quá trình chậm chạp mà đầy biến số, kẻ xuất hiện trước chưa chắc có kết cục tốt, ví như Trần Thắng, Ngô Quảng ...

Đạo lý tích trữ lương, hoãn xưng vương thì không ít người biết, chỉ là không ai nói ra, để nho sinh Chu Thăng sau này chiếm tiên cơ.

Vân Lang thấy sáu chữ này rất hữu dụng, dù y không có ý đồ tranh giành thiên hạ, mặc dù hay bắt chước Khổng Minh sư huynh, kỳ thực y càng muốn làm Tào Tháo.

Vân Mỹ Nhân mặc áo lụa hồng, sau lưng kết cái nơ bướm cực lớn xuất hiện trong thư phòng Vân Lang, đứa bé đẹp đẽ như búp bê sứ này rất ngoan ngoãn chui vào lòng, xua tan giông bão trong đầu y.

Bế khuê nữ lên đầu gối, lau bánh dính ở mép, Vân Lang hỏi:” Mẫu thân sai con gọi cha đi ăn cơm hả?”

Vân Mỹ Nhân cười sáng lạn, Vân Lang bế khuê nữ rời thư phòng, đại sự gì thì cũng không liên quan tới y nữa rồi.

Mặt trời lặn xuống, bóng tối bao chùm mặt đất, đăng hỏa Trường Môn cung sáng lên, tiếp ngay đó là ánh đèn càng thêm rực rỡ ở Vân thị. Vì chúc mừng đại hôn trưởng tử, ánh đèn ở Vân thị trang viên lần đầu lấn át Trường Môn cung.

Khi toàn Trường An tưng bừng chúc mừng đại hôn của Vân Triết và Lam Điền thì Lưu Cư một mình tới Ngũ Tạc cung yên ắng.

Đây là tòa cung điện cách Trường An tới 100 dặm, vì trong cung có 5 cây cổ thủ bao phủ mấy mẫu, vì thế mà gọi là Ngũ Tạc cung.

Vệ hoàng hậu từ khi phát hiện mình có bầu liền tới đây dưỡng thai.

Ngũ Tạc cung vô cùng u tĩnh, dù liên tục có lá vàng rụng xuống, nhưng đường lát đá vẫn sạch sẽ, một hoạn quan gác ở con đường nhỏ mà hoàng hậu yêu thích, chỉ cần có lá cây rụng xuống là dọn dẹp ngay.

Lưu Cư gày tọp đi, chùm râu ngắn lởm chởm, cảnh này đối với người xưa nay chú ý nghi dung vô cùng hiếm thấy.

Có điều so với cái bầu rượu trong tay hắn thì không là gì.

Một mình loạng choạng bước đi trên đường lát đá, hết sức tiêu điều.

Vệ Tử Phu đứng dưới mái hiên nhìn nhi tử từ xa đi tới, sau khi thấy bình rượu bảo hoạn quan:” Bảo hắn về đi.”

Nói xong vào đại điện.

Lưu Cư lờ đờ tới trước đại điện nói lớn:” Mẫu hậu, mẫu hậu, Cư Nhi của người tới đây.”

Không đợi hắn kêu tiếng thứ hai, hoạn quan ngăn lại:” Điện hạ im lặng, hoàng hậu lúc này không tiện kinh động.”

Lưu Cư rống lên:” Ta muốn gặp mẫu thân ta, tên cẩu nô tài ngươi muốn ngăn cản à? Ai cho ngươi cái lá gan đó?”

Hoạn quan nhíu mày, vẫn chắp tay:” Hoàng hậu không khỏe, xin thái tử về đi.”

“ Ta biết rồi, mẫu thân ta ghét ta ghét ta, không muốn gặp chứ gì?”

“ Thái tử, mời về.”

Lưu Cư tu vài ngụm rượu, ngồi xuống bậc thềm rống lên:” Mẫu thân ta không cần ta nữa chứ gì?”

Hoạn quan nói nhẹ:” Hoàng hậu có thai, đây là hỉ sự lớn, thái tử hơi rượu nồng nặc, không tiện gặp.”

“ Năm xưa ta theo Vân Lang học nông sự, trên người dính đầy phân bùn, mẫu thân không ngại, nay vì chút hơi rượu mà không gặp là sao?”

“ Vừa rồi lão nô và hoàng hậu tán gẫu, nói hôm nay là ngày thứ bảy Lam Điền công chúa gả vào Vân thị, nên về nhà, điện hạ lúc này không ở Đông cung đợi Vân Triết và công chúa tới bái kiến, chuyện gì tới Ngũ Tạc cung xa xôi?”

Lưu Cư phất tay:” Người ta cưới thê tử, liên quan gì tới ta, ta biết giờ tên tuổi ta thối hoắc rồi, chả ai ưa gì ... Nhưng mẫu thân của ta, vì sao tới Đông cung chém giết, xua đuổi, dùng binh, dùng hình với anh tài ta thu gom bao năm.”

“ Quách Giải vì ta vào sinh ra tử bi một trận roi không gượng dậy được, Hà Khâu Giang Công được người đời tôn sùng bị ném ra ngoài gãy hai răng cửa, Chu Mãi Thần là danh thần một đời bị Khảo sơn phụ thô lỗ lột mũ, đầu trần đuổi đi ....”

“ Mẫu thân rốt cuộc muốn con làm gì mới hài lòng?”

Nói xong ném bình rượu đi xa vỡ tan tành.

Những lời đó như dùi đâm vào tai Vệ Tử Phu, máu tươi rỉ bên mép, cúi đầu nhìn bụng, nói với cung nữ:” Đưa ta vào hậu cung.”

Bốn cung nữ khiêng giường gẫm men theo đường nhỏ đi xa.

“ Mẫu thân, người không cần Cư Nhi nữa chứ gì.”

“ Mẫu thân, người thật tàn nhẫn.”

Tiếng gào thét của Lưu Cư như ma âm văng vẳng không tan trong không gian, Vệ Tử Phu bịt tai lại vẫn nghe thấy, cuối cùng hộc ra một ngụm máu làm đám cung nữ hoạn quan kinh hoang, hoàng hậu không khỏe, nếu thai nhi bị làm sao, không cung nhân nào mong sống sót.

Lưu Cư không biết điều đó, hắn vẫn gào thét điên dại, đem toàn bộ uất hận trút hết mẫu thân mình, tới mệt cuối cùng dựa vào lan can đá ngủ say như chết.

Không biết từ khi nào, Vệ Tử Phu xuất hiện bên cạnh nước mắt ướt nhòe, lấy khăn tay ra lau nước mắt nước mũi trên mặt thái tử.

Khi hoàng hậu khóc ra máu, đám phó tòng ở bên rơi nước mắt theo, chỉ có Lưu Cư vẫn ngủ say sưa không biết gì.

Bình Luận (0)
Comment