Trong Lam Điền cung biển người đông đúc, khách khứa nườm nượp.
Tiểu lâu của Vân Triết lại yên tĩnh, thi thoảng có vài cung nữ ra vào, mặt mày hơn hở cứ như mình gả cho Vân Triết.
Vân Triết và Lam Điền nằm trên giường, dáng vẻ sau xuân tình còn chưa tiêu tán ...
“ Khách nhiều như thế, chúng ta lại trốn ở đây có thỏa đáng không?” Vân Triết hơi thấy không ổn:
Từ hôm qua tới giờ hai người đều ở trên cái giường này, lòng lúc nào cũng đầy ắp vị ngọt hạnh phúc, Lam Điền lười nhác rúc vào lòng Vân Triết:” Toàn là người đâu đâu, gặp làm gì?”
“ Người ta cười cho đấy.”
Lam Điền rất bá đạo:” Ai dám cười, chúng ta là tiểu phu thê tân hôn, đang lúc như keo với sơn, ai dám nói ra nói vào đều đáng chết.”
“ Chúng ta cũng phải ăn chứ.”
“ Chàng ăn thiếp là được ...”
Lúc hai người đang thì thầm với nhau thì Vân Lang ngồi đối diện với Đại Trường Thu nhíu chặt mày.
“ Sao Lưu Cư ngay chút bí mật này cũng không dấu được?”
“ Nói vậy là quân hầu biết khi nào sao chổi xuất hiện à?”
“ Theo tính toán của Khoa kỹ Tây Bắc ta, sao chổi cứ 75 năm xuất hiện ở Đại Hán, khi vắt ngang bầu trời, khi thì men theo đường chân trời bay đi. Chuẩn xác mà nói chỉ là hiện tượng thiên văn, không liên quan tới nhân gian.”
Đại Trường Thu gật gù:” Nếu Vân hầu biết 75 năm xuất hiện một lần thì chuyện đã rõ.”
Hỏi xong việc, Đại Trường Thu không về báo tin mà tới tiểu lâu Hồng Tụ, từ khi Vân Mỹ Nhân sinh ra, Đại Trường Thu yêu thương đứa bé này vô hạn, không cần biết có chuyện trọng yếu gì, cứ phải chơi với Vân Mỹ Nhân một lúc đã.
Dù đó là chuyện liên quan tới tuổi thọ của Lưu Triệt.
Lưu Triệt tính toán rất tốt, biết tin cười ha hả:” Trẫm có thể sống tới 70.”
Dù là chuyện rất xa xôi, nhưng nhắc tới A Kiều thương cảm:” Bệ hạ có vẻ hài lòng?”
“ A Kiều, nàng bao giờ nghe thấy có thiên tử sống tới tuổi cổ lai hi chưa?”
A Kiều nghĩ một lúc nói:” Chưa từng nghe, dù là Tần hoàng hay thái tổ cũng chỉ ở trên đời 50 năm.”
Lưu Triệt đi vòng quanh có vẻ hưng phấn, dần dần dừng lại:” Không đủ, Đại Trường Thu, ngươi đi hỏi Vân Lang xem tính toán có sai lầm gì không?”
Đại Trường Thu đi ngay nhưng lại chẳng phải để hỏi chuyện Vân Lang, vừa rồi ông đi, Vân Mỹ Nhân khóc rất to, làm ông nát lòng, có thể tới Vân thị một chuyến, thoải mái hơn hầu hạ hoàng đế nhiều.
Vân Lang vừa mới tiễn chân Đổng Trọng Thư say khướt đi thì lại thấy Đại Trường Thu.
“ Lại quay về làm gì, thích Mỹ Nhân thì ở lại lâu một chút, vừa xong nó khóc to lắm.”
“ Bệ hạ hỏi Vân hầu có tính sai không?”
Vân Lang nổi giận:” Vớ vẩn, ngôi sao này được lấy tên theo sư huynh Cáp Lôi của ta, gọi là sao chổi Cáp Lôi, sư huynh ta cả đời tính ra, nếu có sai, xin bệ hạ chặt đầu ta.”
Đại Trường Thu chả có phản ứng gì, chạy tót vào tiểu lâu Hồng Tụ, lát sau truyền ra tiếng cười khanh khách của Vân Mỹ Nhân.
“ Già mà không chết thì thành tặc ...” Nghĩ tới mình phải chịu đựng Lưu Triệt mười mấy năm nữa, Vân Lang thở dài lẩm bẩm:” Nhịn đi, nhịn đi ...”
Vừa mới quay đầu thì thấy mái tóc bạc trắng, té ra là Cấp Ảm, vội chắp tay:” Chà, Chủ Tước đô úy ngài bị bãi quan, lại bị đi đầy Hoài Dương năm năm, vậy mà chưa chết à?”
Cấp Ảm không giận cười lớn:” Rời xa bàn làm việc, thân cận tiểu nhân, nghe nhiều lời nịnh bợ, ăn cho no, gặp mỹ sắc hữu tâm vô lực, đó là đạo trường thọ đấy. Vân hầu nhớ kỹ, lão phu không tùy tiện truyền cho ai đâu.”
Tiếng cười Cấp Ám rất vang, hơi thở dài, xem ra trong thời gian ngắn khó được tham gia tang lễ của lão già này.
Thấy Cấp Ảm bộ dạng đường xa mệt nhọc, Vân Lang sai Lương Ông chuẩn bị cơm nước thịnh soạn, trò chuyện một hồi, không ngờ có giọng âm u từ ngoài truyền vào.
“ Quân hầu, đều là ác khách tới nhà, không ngại an bài cùng nhau chứ?”
Vân Lang nhìn theo giọng nói, chỉ thấy Tang Hoàng Dương bị mặt trời chiếu cho đen xì đi vào, vừa qua cửa đã vái sâu:” Đa tạ Vân hầu ban thuốc, nếu không mỗ đã bỏ xương chốn man hoang rồi.”
“ Ha ha ha, bốn năm trước tiễn biệt, tưởng không còn ngày gặp lại, hôm nay tương phùng, mừng thay mừng thay. Nào nào, uống rượu đã, đợi cơm no rượu say rồi tính sau ...” Vân Lang nhiệt tình đích thân dẫn Tang Hoằng Dương, Cấp Ảm vào hoa sảnh uống rượu, từ lúc Vương Ôn Thư được hoàng đế dùng lại là y biết thế nào Lưu Triệt cũng gọi hết ưng khuyển của mình về.
Nhưng muộn rồi, thời đại sớm không còn như xưa nữa.
Trương An Thế đang cùng Hoắc Quang đánh bạc uống rượu ở hậu viện, hay tin vội nhét xúc xắc vào lòng:” Không hay, kẻ thù về rồi, ta phải đi xem sao.”
Hoắc Quang cười gằn:” Huynh đã thắng liền chín ván, ta chuẩn bị đợi huynh thắng mười ván mới vạch trần cái trò đổ trì vào xúc xắc, vậy mà lại định chuồn à?”
Trương An Thế kêu oan vang trời, lấy xúc xắc ra:” Không thể nào, không phải ta, mọi người kiểm nghiệm đi.”
Lương Tán kiếm một cái búa nhỏ đập vỡ xúc xắc, bên trong không có gì:” Đại sư huynh, xúc xắc không đổ trì, oan cho huynh ấy rồi.”
Hoắc Quang trầm từ đảo mắt qua đám sư đệ trước mặt:” Vốn ta tưởng rằng chỉ có một mình An Thế bẫy ta, không ngờ tất cả các ngươi vào hùa, Bành Kỳ, vừa rồi ngươi đi nhà xí, chắc là phi tang rồi hả ... Được lắm, được lắm, nếu thế chúng ta chơi lại từ đầu.”
…… ……
Hoắc Quang nằm thẳng cẳng trên giường, Vân Âm dùng trứng gà lột vỏ lăn trên mắt hắn, vành mắt hắn đã thâm tím rồi, mũi còn nhét vải.
Vân Âm Trách:” Chàng đánh Trương An Thế thì có thể một đánh tám, nhưng đám Bành Kỳ, Lương Tán, Hoắc Tam đâu dễ chọc vào. Nhất là Hoắc Tam, hắn không những khỏe như trâu, mà lại còn giỏi chịu đòn. Xem xem, đường đường đại đệ tử của Khoa kỹ Tây Bắc bị sư đệ đánh thành thế này, mặt mũi nào nữa.”
Hoắc Quang hừ một tiếng:” Chúng làm phản.”
“ Chẳng qua là bị lừa ít tiền thôi, có cần ra tay như vậy không, để cuối cùng toàn bộ đối phó với chàng, không có cách mềm dẻo à?”
“ Dùng mưu với chúng càng phiền, phải cho chúng biết giở thủ đoạn với ta sẽ có hậu quả gì, dùng nắm đấm là trực tiếp nhất, hơn nữa không lo bị báo thù ....”
Vân Âm thở dài:” Cùng là người một nhà, sau này chàng khó sống đấy ... Thôi chả thèm nói, cha tìm chàng đấy.”
Hoắc Quang đứng dậy, hôn chụt lên má sáng bóng của Vân Âm, nhanh chân rời phòng ngủ.