Khi triều chính sáng tỏ, đệ tử Nho gia lũ lượt vào triều đường, tạo phúc thiên hạ, khi triều chính hắc ám, đệ tử phú gia giữ mình. Cho nên mùa thu năm nay, con cháu huân quý rất ít người tham gia đại khảo làm quan.
Mọi người học sinh Thái học qua ba năm học tập sẽ vào triều quan chính, chuẩn bị tương lai ra ngoài làm quan, năm nay nhiều học sinh cho rằng tài học chưa đủ, phải học tập thêm.
Vân Lang vừa thành tế tửu Thái học lý giải tâm tư học tử, chuyên môn cho họ ở lại học hoặc theo các bác sĩ, du học thiên hạ.
Nếu không phải Lưu Triệt không đồng ý thì đích thân Vân Lang dẫn học sinh đi ngao du sơn thủy.
Ở Thái học cùng Tào Tương câu cá, nấu nướng, trải qua một ngày vui vẻ, Vân Lang về nhà nghe kể chuyện Vương Ôn Thư bán kẹo đường.
“ Người này khả năng không phải hối cải gì cả, nếu không phải có âm mưu quỷ kế gì thì chỉ có thể nói bán kẹo đường làm hắn vui vẻ, nhưng khả này này rất thấp. Kẻ xấu ngày nào đó làm việc tốt, chứng tỏ việc tốt đó có lợi lớn, ngàn vạn lần đừng nghĩ Vương Ôn Thư lòng dạ nguội lạnh chỉ đợi bệ bạ giết mổ.” Vân Lang nghe nhi tử kể chuyện, dứt khoát nói:” Kẹo đường mua ở chỗ hắn vứt hết đi, thậm chí không được đem nuôi chó.”
Vân Triết gật đầu:” Đương nhiên con không ăn, giữa đường ném đi rồi, về kể với trù nương, trù nương nói không khó, đang làm. Phụ thân, Vương Ôn Thư khác thường như thế, chúng ta có nên giám thị hắn không, chẳng may ngày nào đó hắn bị điên, hạ độc vào kẹo đường sẽ hại chết bao người.”
Vân Lang phủ định:” Không cần, tất cả chúng ta chỉ ứng phó với một người thôi, đó là bệ hạ, kệ hắn đi. Còn con để ý hôn sự của mình là được, không cần chú ý chuyện khác.”
Càng tới gần ngày đại hôn, không khí Vân thị càng thêm từng bừng khẩn trương.
Từ khi cầu thân thành công, Tống Kiều tiến hành trang trí lại Vân thị.
Cái kiến trúc giống KTX công nhân mà năm xưa Vân Lang cùng bọn trẻ con xây dựng bị Tống Kiều không chút lưu tình xô đổ.
Mặc dù những phó phụ quen sống ở đó không muốn đi, cũng khá nhiều oán hận, nhưng khi lầu gác mới được xây lên bên núi, bọn họ reo hỏ vào ở, không ai lưu luyến nhà cũ nữa.
Còn khu đó xây dựng lầu các hùng vĩ, Lam Điền cung.
Tiền do Lưu Triệt bỏ, nàng thân là công chúa, đế quốc phải xây cung điện cho nàng, song Lam Điền không muốn rời Vân thị, cho nên Lam Điền cung mới xây trong Vân thị trang viên, đối diện với Trường Môn cung, mỗi ngày nhìn qua kính thiên lý có thể chào hỏi mâu thân.
Xưởng ươm tơ trong rừng cây cũng bị Tống Kiều phá bỏ, nơi đó thành chỗ ở mùa hè cho Lam Điền.
Lam Điền cung, Hạ cung xây xong, nhưng Lam Điền lại chẳng vui, nhân cơ hội sắp thành thân, sớm đem toàn bộ vật yêu thích chuyển tới tiểu lâu của Vân Triết, thế là nơi đó giờ giống cái kho.
Tống Kiều nói với Lam Điền nhiều lần rồi, nàng quật cường cho rằng, mình và Vân Triết chỉ cần cái giương đủ cho hai người là được, cái khác là dư thừa.
Đại Vương lâu rồi không tìm Lam Điền chơi, cho dù chỗ nàng có món ăn ngon nhất, nó cũng không thèm. Đối với một người coi mình là cu li, Đại Vương tránh xa.
Tống Kiều định phân ra một phòng riêng trong kho báu Vân thị để Lam Điền nắm giữ, nhưng Lam Điền đem hết bảo vật vào kho chung của Vân thị, đợi Tống Kiều trăm tuổi mới tới nàng.
Chuyện này làm Tống Kiều cảm động, Tô Trĩ thì phẫn nộ, vì cho rằng sau sư tỷ phải tới mình cầm chìa khóa.
Khuê nữ sắp xuất giá, A Kiều vô cùng quyến luyến, hai mẹ con suốt ngày quấn lấy nhau, như nói không hết chuyện.
Hôn sự giữa Vân Triết và Lam Điền là chuyện quan trọng nhất Đại Hán vào mùa thu, hoàng đế ra lệnh xá miễn, vì thế trừ tội đại nghịch, còn lại đều được xá miễn.
Thế nhưng Tư Mã Thiên không được thả ra, vẫn bị giam trong nhà lao, Vương Ôn Thư chẳng ngó ngàng gì tới hắn nữa, từ đó có thể thấy tội danh của Tư Mã Thiên đã được xác định, đó là tội đại nghịch bất đạo.
Tư Mã Thiên coi sách còn quý giá hơn sinh mạng, Lưu Triệt cũng coi thể diện của mình quan trọng hơn sinh mạng.
Không ai chịu lùi bước.
Ngày trọng đại cuối cùng cũng tới.
A Kiều đang mở tiệc đãi thiên hạ, chỉ cần là bách tính trên 60 tuổi vào ngày đại hôn có thể tới chỗ quan phủ lĩnh một đấu lương thực, một con cá, một miếng thịt, một cân muối, sáu thước vải.
Còn bách tính ở Quan Trung, chưa tròn 10 tuổi hoặc trên 60, đều có thể nhận được thứ tương tự.
Bách tính Thượng Lâm Uyển, mỗi nhà có thêm vò rượu đục.
Theo ý của A Kiều thì hôn lễ phải kéo dài nửa tháng, hoàng đế cũng tán đồng, hắn muốn một chuyện vui lớn xua đi mùi máu ở Quan Trung.
Vân Lang vô cùng vui vẻ, cho dù suốt ngày ở nhà nghênh tiếp khách khứa các nơi làm y mệt mỏi, nhưng không lộ ra ngoài, cho dù là quan viên nho nhỏ cũng tiếp đãi ân cần, cho dù là sĩ tử hàn môn cũng coi như đại nho.
Láng giềng Vân thị đa phần là cung nô, sơn dân, bọn họ tới chúc mừng chỉ có trứng gà, gà, hoặc ít hoa quả mới chín, nhà dư giả hơn một chút mang theo con dê hoặc là ngan ...
Mỗi món quà Vân Lang đều tự mình xem, khen ngợi, sau đó sai quản sự dẫn đi uống rượu.
Tào Tương uống say ba lần rồi, xông vào bữa tiệc thao thao bất tuyệt khoe thi phú đầy bụng của mình.
Đổng Trọng Thư và Đại Vương mời rượu nhau trông rất buồn cười, nhưng không ai thấy có gì không thích hợp, ngược lại vô cùng hâm mộ.
Toàn bộ Vân thị náo nhiệt như cái chợ.
Lưu Triệt ngồi trên lầu cao của Trường Môn cung cảm khái:” Đây mới là cảnh gả công chúa.”
“ Sau này công chúa phải gả đi như thế mới thể hiện được uy nghi của hoàng gia, cứ gả tới chỗ sơn cùng thủy tận, làm người ta không thoải mái.” A Kiều cũng rất hài lòng cảnh tượng ở Vân thị:
Lưu Triệt cười:” Đừng xem thường Chư Ấp phải gả đi Hung Nô, nó tới đó có thể thành hoàng hậu, con cháu nó có thể thành Hung Nô vương, Lam Điền cả cho Vân Triết kỳ thực hơi thiệt.”
A Kiều ngọt nhạt:” Có gì mà thiệt, được gà cho người mình thích với nữ tử hoàng gia mới là chuyện hạnh phúc, còn hơn làm hoàng hậu vò võ một mình trong khuê phòng.”
Lưu Triệt nói lảng đi:” Nàng thấy Lam Điền có thể nắm giữ gia nghiệp Vân thị không?”
A Kiều đáp với giọng hiển nhiên:” Tống thị theo đuổi y đạo, Tô Trĩ càng quá hơn chẳng quan tâm chuyện nhà, hai người còn lại không đáng nói. Lam Điền tiếp nhận, họ mừng không kịp.
“ Thế thì tốt lắm, thế thì tốt lắm.”
A Kiều nhíu mày không hài lòng:” Bệ hạ bao năm rồi vẫn kiêng kỵ Vân thị vậy sao?”
Lưu Triệt trầm mặc hồi lâu, cuối cùng buông một tiếng thở dài:” Nàng có biết trong tay Lưu Cư có năm châm ngôn của Hứa Mạc Phụ không?”
“ Sao lại không biết.”
Lưu Triệt đứng dậy:” Trong đó có một châm ngôn nói về lai lịch hướng đi của Vân Lang, một viết ngày mất của trẫm.”
“ Cái gì?” A Kiều thất kinh, chén rượu rơi kiêng xuống đất:” Có ngày mất sao?”
“ Không có, nếu thực sự có thời gian trẫm không để cho Lưu Cư sống, trên đó chỉ viết, mùa thu, có sao chổi ở phương đông, dài ngang trời!"
A Kiều run giọng:” Sao chổi khi nào sẽ xuất hiện?”
“ Năm Chu Khoảnh vương thứ sáo, Lỗ Văn công thứ mười bốn, sao chổi lần đầu xuất hiện, căn cứ ghi chép Xuân Thu, xuất hiện bốn lần, không tìm ra quy luật, không thể tính thời gian.”
“ Sao không hỏi Vân Lang?”
Lưu Triệt cười lớn:” Vân Lang thân còn khó giữ, làm sao có thể cho trẫm biết chuyện này.”
A Kiều ngớ ra:” Vân Lang sẽ chết sớm sao?”
“ Hứa Mạc Phụ nói, Vân Lan là một du hồn.”
“ Du hồn là sao?”
“ Tức là y chẳng qua là khách qua đường, không ngày sinh, chẳng có chỗ chết, lang thang tìm hơi ấm, đó là vận mệnh đáng thương nhất thiên địa.”
…………. ……………
****
Theo ước tính của mình tuổi nhân vật trong truyện hiện như sau.
Vân Triết: 17
Lam Điền : 19
Vân Âm: 21
Hoắc Quang: 25
Hồng Tụ: 28
Trương An Thế: 30
Tô Trĩ: 35
Vân Lang 38:
Tống Kiều: 40
A Kiều: 46
Lưu Triệt: 53 ( Lão này thọ 69 tuổi thì phải, ko chắc lắm, song chắc chắn ko phải 96)