Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1140 - Q8 - Chương 029: Chiếc Lá Vàng Sớm. (2)

Q8 - Chương 029: Chiếc lá vàng sớm. (2) Q8 - Chương 029: Chiếc lá vàng sớm. (2)

Vân Lang gãi đầu gãi tai:” Theo lý mà nói một ấm trà có vài cái chén trà thì thích hợp, một chén trà lại có nhiều ấm trà sẽ có vấn đề.”

A Kiều cười lớn:” Một ấm chứa trà đắng, một cái ấm chứa trà ngọt, một cái ấm chứa trà thơm, uống mỗi loại một ít chẳng phải khoan khoái hơn chỉ uống một loại à? Mẫu thân ta năm nay đã trên bảy mươi, nam nhân bên cạnh nhiều như lông trâu, tranh nhau lấy lòng, ngươi có ý kiến gì không?”

Vân Lang mấp máy môi mấy lượt, gian nan lắc đầu:” Không.”

A Kiều ngồi đối diện Vân Lang, cầm ấm trà trắng muốn rót vào chén sứ của mình một chén trà xanh, thư thái nhấp một ngụm:” Bây giờ có thể bàn chuyện làm ăn kỹ càng rồi, ta muốn xem thứ vô lương tâm ngươi rốt cuộc muốn hại ta thành thế nào?”

“ Lưu Bác bắt đầu tham gia tranh đoạt rồi, quý nhân biết chứ?”

“ Biết, là do ta an bài, bệ hạ không thích một đứa bé không biết thay đổi, nếu bản thân Lưu Bác còn không hứng thú với hoàng vị, bệ hạ sẽ hạ tiện tới đem hoáng vị giao cho nó sao? Có điều đứa bé này tựa hồ không sở trường chuyện này, cần chúng ta dạy.” A Kiều nói tới đó chợt ồ một tiếng như hiểu ra điều gì:” Té ra vì thế ngươi mới chuẩn bị đem sản nghiệp bán, làm cơ sở cho nó?”

“ Đúng thế, thần nghe nói nó dùng tới người Khuyển đài cung, cho nên nghĩ nó cần giúp đỡ, thân là thái phó, không thể khoanh tay ngồi nhìn.” Vân Lang giải thích nguyên do:

“ Thực sự không vì bỏ chạy mà bán tài sản chứ?” A Kiều nửa đùa nửa thật hỏi:

“ Thần chạy đi đâu được?”

“ Ai mà biết, trên người ngươi có quá nhiều câu đố, ta lo hôm nào đó tỉnh dậy, Vân thị trang viên thành tòa nhà trống.”

“ Đó là mộng tưởng của thần, đáng tiếc không thể mang theo nhiều người như thế, Vân thị không ai là người có thể vứt bỏ.” Vân Lang cảm thán:” Nói một câu quý nhân không thích nghe, thần thích tình cảm thuần túy giữa người và người, nhưng không dám đem toàn bộ tính mạng cả nhà dựa vào tình cảm.”

A Kiều hiểu hàm ý trong đó, bao gồm cả nàng cũng vậy, hít một hơi ra quyết định:” Ta hiểu rồi.”

“ Vậy thần nên đi thôi, quý nhân nhớ sai người tìm Hoắc Quang tiếp nhận sản nghiệp.”

Vân Lang đi được vài bước, nghe thấy A Kiều cô đơn nói sau lưng.

“ Sau này thường sang đây chơi, ta đã không còn trượng phu, không muốn cả bằng hữu cũng không có.”

Vân Lang quay đầu ra dấu OK rồi xuống lầu, lúc rời đi ngô đồng ngoài Trường Môn cung rốt cuộc có chiếc lá vàng sớm rụng xuống.

Chiếc xe nặng một khi bắt đầu xuống dốc, tốc độ của nó ngày càng nhanh, bất kỳ nỗ lực ngăn cản nào dưới tác dụng của quán tính đều thất bại, điều duy nhất lái xe có thể làm là mong xe đừng đâm vào thứ có giá trị cao hơn.

Lưu Triệt là lái xe lái chiếc xe tên Đại Hán, phóng mắt nhìn tới trước xe không phải đồ sứ thì cũng là đồ ngọc, còn có ít đồ gốm, thế nên xô nát đồ gốm là lựa chọn tốt nhất.

Hoắc Khứ Bệnh đã bị hắn đuổi về Mã Ấp, Tào Tương tới Ti nông tự, Vân Lang thành tế tửu của thái học, Lý Cảm ở lại bên cạnh, thành thống lĩnh hoàng thành.

Phạm nhân trong Đình úy phủ dần được về nhà, ai nấy lột một lớp da, có thêm nhận thức về uy nghiêm của hoàng đế.

Lưu Triệt lành vết thương rất nhanh, chỉ là để lại vệt xẹo rõ ràng, điều này cần thời gian ...

Khi đợt không khí lạnh đầu mùa thổi tới hoàn toàn kết thúc gió nóng Quan Trung, thời tiết thay đổi chóng mặt, trong lòng Vân Triết ôm một chồng sách, bước chân thoăn thoắt vào Kiến Chương cung.

Sáu ngay nữa là đại hôn của hắn và Lam Điền, toàn thân toát ra khí chất tích cực cần mẫn.

Lưu Triệt vừa luyện kiếm về, thuận tay ném cho Vân Triết đặt lên giá.

Đợi cho mồ hôi ít đi một chút, Lưu Triệt uống một ấm trà nóng, mồ hơi lần nữa toát ra khắp toàn thân, Lưu Triệt gọi quá trình này là thoát thai hoán cốt.

Đợi mồ hôi lần nữa biến mất, Lưu Triệt đi tắm, lúc này Vân Triết ở thiên điện đọc sách rất lâu.

Đợi hoàng đế quay lại, Vân Triết lập tức sán tới:” Bệ hạ, phụ thân thần nói người luyện võ chỉ hại không có lợi gì cho sức khỏe, cơ thể là hệ thống bình hành, lúc còn trẻ các loại cơ năng đều tốt, thiếu gì có thể bổ xung bằng thức ăn, tuổi lớn rồi, tốc độ bổ xung không bằng tiêu hao sẽ có vấn đề.”

Lưu Triệt cười to:” Chuyện này cha ngươi sai rồi, hiện trẫm thấy khỏe vô cùng. Ngoài ra ngươi thấy một người võ công thấp kém như cha ngươi lại đi khuyến cáo trẫm luyện võ thế nào, không phải nực cười à?”

Nghe giọng hoàng đế đầy sự đề phòng, Vân Triết không nói chuyện rèn luyện nữa, quay sang bàn bạc với hoàng đế về hôn sự. Lưu Triệt hiện rất hứng thú với hôn sự của Vân Triết, giống như lão trường nhân bình thường vậy.

Sau khi hoàng đế đồng ý với kế hoạch hôn lễ của Vân thị, Vân Triết rời Kiến Chương cung, từ hôm nay trở đi, hắn có hai tháng không cần ở bên hoàng đế.

Cưỡi ngựa đi trên đường phố Trường An, Vân Triết nhìn ngó xung quanh tìm kiếm một loại kẹo đường bảy màu Lam Điền muốn. Qua chợ đông, Vân Triết nhìn thấy tấm biển, biển đơn giản, trên đó khắc cái kẹo đường lớn.

Loại kẹo này cầm trong tay liếm, nghe nói mỗi lần liếm có một vị khác nhau, khi Vân Động mang thứ này cho phụ thân, Vân Triết thấy vẻ mặt phụ thân rất kỳ quái, có chút kích động, lại có chút hoài niệm, chỉ thoáng qua rồi khôi phục như xưa.

Thứ này hẳn là có liên quan rất lớn tới phụ thân, Vân Triết thầm nghĩ như thế.

Một nam tử gày gò đang ở trong quán làm kẹo đường, đôi tay dài linh hoạt không ngừng vê đường nóng thành hình tròn, mỗi lần quệt thêm lớp dầu trên bàn, kẹo lại thêm một màu, vô cùng thần kỳ.

Cửa hiệu không lớn nhưng người đông nghìn nghịt, Vân Triết yên tĩnh đứng sau đám đông, thi thoảng có tiểu nương tử to gan len lén nhìn hắn.

Cũng có kẻ tai dơi mặt chuột nhòm ngó ngọc bội ở hông Vân Triết, nhưng mà khối ngọc đó giá trị liên thành, làm trộm thèm mà không dám lấy.

Y phục của Vân Triết không hoa lệ, thậm chí có thể nói là đơn giản, thanh sam mặc lên thân thể dần cao ráo vô cùng thích hợp.

Một thiếu niên quý nhân ấm như nắng xuân, luôn làm rất nhiều người thích.

Kẹo đường bảy màu đặt trên bàn đá, thành hình tròn đẹp đẽ, nam tử kia xuyên qua gỗ qua giữa, thế là xâu kẹo xuất hiện trước mặt mọi người.

“ Là ngươi à, xem ra một hai xâu kẹo không thể thỏa mãn ngươi rồi.”

Vân Triết chắp tay:” Thúc cũng biết, Lam Điền bị chiều quen rồi, một hai cây kẹo là không đủ.”

Nam tử nhìn chậu đường không còn nhiều nữa, lấy tấm biển treo lên, nói với những người phía sau Vân Triết:” Hôm nay hết rồi, mai tới sớm nhé.”

Nói xong kệ cho người ta chửi bới, trực tiếp đóng cửa lại, cách tuyệt tiếng ồn ào ở ngoài.

Không còn người khác nữa, Vân Triết cung kính thi lễ:” Vân triết bái kiến Vương công.”

Không ngờ người bán kẹo lại là ác khuyết ai cũng muốn giết giết của hoàng đế, Vương Ôn Thư xua tay:” Cái gì mà Vương công với chả không Vương công, nay ta chỉ là lão già bán kẹo đường mà thôi.”

Vân Triết gật đầu:” Sao lão thúc bán kẹo đường ở đây?”

“ Một người bị giam trong nhà lao gần sáu năm, dạ dày ngày ngày đói như lửa đốt, đột nhiên một ngày có người đưa cho hai viên đường, ngươi nói có ngon không?”

“ Hẳn là mỹ vị nhân gian.”

“ Đâu chỉ là mỹ vị, phải gọi là bảo vật nhân gian, lão phu mong có đường ăn mãi không hết, để cảm giác hạnh phúc mãi mãi duy trì, lão phu làm thứ kẹo đường này có thể ăn cả ngày, hạnh phúc cả ngày.”

Vân Triết nhìn gương mặt gày gò của Vương Ôn Thư:” Chuyện đó không khó hiểu, sao lão thúc lại mở hiệu?”

Vương Ôn Thư tiếp tục làm kẹo đường:” Một mình ta ăn sao bằng để có thêm nhiều người được thưởng thức tư vị này, cuộc đời ngắn ngủi, lão phu không biết cục diện hiện giờ duy trì được bao lâu, đợi toàn bộ sự kiện kết thúc, cũng là lúc bệ hạ giết chó rồi. Món ngon thế này mà người đời không biết, chẳng phải đáng tiếc sao?”

Bình Luận (0)
Comment