Hoắc Quang trầm mặc suy nghĩ, hắn không nhất định tán đồng mỗi lời sư phụ nói, nhưng hắn luôn coi trọng những lần này, ít nhất nếu nghĩ chưa thông, hắn vẫn lấy lời sư phụ làm ôn chỉ cho hành động của mình:” Vậy chúng ta khoanh tay ngồi nhìn? Hoàng đế đã đi vào đường tự hủy diệt, đệ tử cho rằng chúng ta không làm gì, ông ta cũng điên cuồng mà chết, đệ tử sợ trong cơn điên cuồng, hoàng đế sẽ phá hoại tất cả, chúng ta sẽ dễ dàng xây dựng lại từ đống đổ nát.”
“ Chớ xem thường hoàng đế, hoàng đế tuy điên cuồng, song vẫn bình tĩnh, ít nhất chưa đại khai sát giới, mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát.” Vị trí của Lưu Triệt từ nhỏ tới lớn hắn luôn phải đối diện với không biết bao nhiêu âm mưu quỷ kế, về mặt này kinh nghiệm của hắn hơn bất kỳ ai, Vân Lang đưa ra cảnh báo:
“ Quách Giải bị hoàng hậu đánh hai trăm roi, đám huynh đệ buôn nô lệ của hắn bị giết trên sáu thành, có thể nói hoàng hậu ra tay tàn nhẫn, hủy diệt thế lực của Quách Giải. Có kẻ cho rằng Quách Giải thất thế nên ra sức chiếm đoạt tài sản của hắn ...” Hoắc Quang báo tin:
“ Ai?” Vân Lang nhíu mày:
“ Nhiều, kẻ mạnh tay nhát là Triệu Xung, con chó trông cửa của hoàng đế.” Hoắc Quang mỉm cười:” Đệ tử cho rằng có kẻ ở Trường Môn cung đổ dầu vào lửa, không phải A Kiều quý nhân mà là Xương Ấp vương, vì kẻ ra tay tới từ Khuyển đài cung, nếu không phải vì phát hiện lai lịch những kẻ này, đệ tử không biết Lưu Bác có hùng tâm tráng trí như thế.”
Lưu Bác tuy năm nay mới tám tuôi, nhưng sinh ra trong hoàng tộc, Vân Lang tất nhiên không coi nó như đứa bé bình thường, huống hồ bên cạnh nó cũng không ít kẻ tham vọng, hừ một tiếng:” Hoàng đế không coi mình là hoàng đế, thành kẻ âm mưu, đừng trách thiên hạ dùng thụ đoạn với mình. Còn chuyện năm túi cẩm nang của Hứa Mạc Phụ đã làm rõ chưa?”
“ Chưa ạ, Lưu Cư luôn mang theo bên mình, đệ tử cho rằng không phải để ý, chuyện quỷ thần xa xôi, không nên tin.”
Vân Lang khép mắt lại coi như đồng ý với Hoắc Khứ Bệnh.
Tới giờ y vẫn còn nghi ngờ về tính chuẩn xác của năm dự ngôn kia, nói không chừng Lưu Cư bịa ra để tạo ra để thể hiện thiên mệnh thuộc về mình.
Con người tham gia vào âm mưu nào đó là trở nên u ám.
Đại Vương tới dùng thân thể to lớn bao quanh Vân Lang, Vân Lang yên tĩnh dựa vào ghế sô pha do Đại Vương làm thành.
Trác Cơ tới một chuyến rót cho y cốc trà rồi đi.
Tống Kiều thấy thư phòng còn sáng, nhìn một cái, sai người mang tới đĩa bánh nhỏ rồi đi.
Hồng Tụ muốn chui vào vòng vây của Đại Vương nằm cùng trượng phu, thấy Đại Vương cổ họng gầm gừ, bực mình tát nó một cái rồi đi.
Tô Trĩ không cần biết thái độ của Đại Vương ra sao, rúc vào lòng Vân Lang, tỏ vẻ đáng thương:” Sư huynh, người ta đau ngực ...”
Thế là Vân Lang đá Đại Vương đi, bế Tô Trĩ cười khanh khách rời phòng.
Liên tục nửa tháng Vân Lang không rời trang tử, không có bất kỳ hành động dư thừa nào, suốt ngày dẫn thê thiếp vào Ly Sơn dã ngoại, sống cực kỳ nhàn nhã.
Thói đời tốt thì Vân thị mạnh tay làm việc, phát triển như sao băng.
Thói đời không tốt, Vân thị đóng cửa từ khách, tự vui vầy với nhau.
Ánh mắt hoàng đế chưa bao giờ rời khỏi Vân thị, Vân Lang biết, có điều cục diện bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, vì người hoàng đế cần giám sát quá nhiều, hắn ngồi trên chín tầng mây, ánh mắt trên cao quét xuống nhân gian, dừng ở Vân thị không thể nhiều hơn người khác.
Vương Ôn Thư tiếp tục thẩm phán, chết thêm một ít, đa phần là thương tật.
Đổng Trọng Thư khổ sở cầu xin, Lữ Bộ Thư rốt cuộc được thả ra, nhưng bị phế rồi, bất kể là thể xác hay tinh thần đều vứt đi rồi.
Chu Hồng cũng được thả ra, nhưng hai tay hắn đã hoàn toàn thối rữa, Tô Trĩ phải phẫu thuật cắt chi, từ nay thành người tàn tật, hắn không mấy đau lòng, luôn đem bản thân so với Trương Liên, gặp ai cũng cảm tạ hoàng đế khoan hồng độ lượng.
Lý Quảng Lợi là trường hợp đặc thù, hắn hoàn toàn lành lặn đi ra, quan chức cũng không mất.
Tư Mã Thiên thì thực sự bị giam rồi, không dùng hình cũng không thả ra, Vương Ôn Thư sai người mang tới Vân thị hai sọt đường.
Nhưng chuyện lớn nhất gần đây không phải Vương Ôn Thư phục chức, không phải hoàng đế bị ám sát mà, Đại Hán hoàng hậu Vệ Tử Phu có thai rồi.
Hoàng đế nhiều ngày vất vả không uổng phí, cuối cùng khai hoa kết quả rồi.
Vân Lang không biết Lưu Cư sẽ nghĩ gì, nhưng biết A Kiều thế nào, qua một đêm nàng già đi rất nhiều, tựa hồ mất đi hết sự kiêu ngạo.
“ Lần này ta bị Vệ Tử Phu đánh bại rồi.” A Kiều chua chát nói:
Vân Lang nhún vai:” Người ta trẻ hơn, chẳng bì được, nói thật, quý nhân sinh được Lam Điền đã là nhờ trời cao có mắt rồi.”
“ Ta cũng nghĩ thế.” A Kiều buồn bã:” Thiên hạ yên bình không lâu lại loạn rồi, giờ thần tử không còn kính sợ bệ hạ, giờ kẻ nào kẻ nấy ẩn trong bóng tối toan tính riêng. May bệ hạ khắc chế giết chóc, khống chế loạn lạc trên triều đình, không lan tới dân gian.”
Vân Lang chắp tay:” Vì thế Vân thị muốn bán đi ít sản nghiệp, không biết Trường Môn cung có hứng thú tiếp nhận không?”
“ Ngươi mà bán Vân thị trang viên, ta mua với giá gấp đôi.”
“ Vân thị trang viên không bán, mà nhường ra toàn bộ sản nghiệp tơ lua đất Thục, gồm cả xưởng nhuộm, xưởng dệt, như thế Trường Môn cung nắm toàn bộ sản nghiệp tờ lụa thiên hạ, không tốt sao?”
A Kiều nhìn Vân Lang:” Còn sản nghiệp ở Lương Châu có bán không, ta hứng thú đấy.”
“ Đó là vùng man hoang, không dễ quản lý, đạo tặc nhiều như lông trâu, bán cho quý nhân không phải là hại nàng à? Bằng hữu bao năm Vân Lang không làm chuyện vô lương tâm như thế.
Vân Lang khẽ lắc đầu:
- Nếu quý nhân thấy sản nghiệp tơ lụa quá nhỏ, vậy còn mỏ Chu Sa ở Ba, quặng đồng ở Điền Nam cũng bán luôn, quý nhân thấy sao?
A Kiều vuốt ve lọn tóc buông trước ngực:” Ngươi bán sản nghiệp trong Thục là muốn bố cục lại Vân thị, nhưng bán cả hai mỏ kia thì ta không hiểu, ngươi định làm gì? Bỏ chạy sao? Mang đống tiền đó đi đâu? Nói nghe xem, nếu là nơi hay thì đưa ta theo với, ta ở nơi này bao năm, chán rồi.”
Đưa A Kiều theo? Vân Lang muốn nhảy dựng lên.
A Kiều thở dài:” Nữ nhân già rồi có điểm đó không hay, không thể khiến nam nhân theo đuổi nữa, còn nam nhân già thì trở nên gian xảo, không có nhiệt huyết. Nhớ năm xưa ngươi nổi giận vì hồng nhan, vô số thiếu nữ khao khát có nam tử vì mình từ bỏ tất cả như thế. Ôi, Vân Lang, ngươi cũng già rồi.”
Già thì chắc rồi, nhưng bao năm vẫn có một điều Vân Lang đỡ không nổi, đó là cách nói chuyện của A Kiều, hạ giọng xuống:” Chúng ta chỉ bàn chút chuyện làm ăn, quý nhân nói cái gì thế, nếu ta mang nàng đi có tin bệ hạ lục tung thiên hạ tìm chúng ta, sau đó băm nát cho chó ăn không?”
A Kiều lườm Vân Lang:” Cho nên mới nói ngươi già rồi, thành nam nhân già không đáng một xu, mau cút đi, đừng để ta nhìn mà tức giận.”
“ Bệ hạ nhiều tuổi hơn ta ở chỗ quý nhân vẫn đáng giá vạn kim, xem ra Vệ thị có thai đả kích không nhỏ với quý nhân, nghĩ thoáng chút, nam nhân nhiều lão bà, khó tránh khỏi chuyện này.” Vân Lang vẫn cười:
“ Nếu nữ nhân có nhiều nam nhân, ngươi có tiếp nhận đả kích này không?”
“ Không, hơn nữa còn vô cùng phẫn nộ.”
“ Thế thì hay nhỉ, chuyện ngươi không tiếp nhận được bằng vào cái gì muốn ta nghĩ thoáng, ngươi không thấy giả dối à?”