Lữ Bộ Thư đã bị ngục tốt tháo khỏi bàn kéo, cho vào chum, nhanh chóng đốt lửa.
Tư Mã Thiên cố gắng vươn đầu sang phòng giam bên cạnh nói với Tào Tương, Vân Lang:” Hai vị quân hẩu, ta chắc không qua nổi đâu …”
Tào Tương nói:” Bọn ta cho Vươn Ôn Thư hai viên đường, chắc hắn không quá đáng.”
Vân Lang khuyên:” Chẳng lẽ tiên sinh không thể đợi bệ hạ trăm tuổi rồi hẵng viết lại những chuyện này à?”
Tư Mã Thiên cười khổ:” Viết sử sách vốn là chuyện thà gãy chứ không cong, sử sách chân thật là sinh mệnh, nếu cẩu thả nhất thời, con cháu sẽ cẩu thả mãi mãi, thế nên phải làm cho tốt.”
“ Vân hầu, ta biết ngài coi trọng Tư Mã Thiên này, nhưng không cần, Sử Ký cơ bản đã hoàn thành, giờ chỉ còn lại ghi chép chuyện xảy ra ở bản triều thôi, có mỗ hay không không quan trọng nữa. Vân hầu nhìn mọi thứ nhẹ nhàng chút, đừng vì chuyện này mà phiền não … ân tình bao năm, mỗ cảm tạ.”
Áaaaaa
Một tiếng thét thảm thiết từ giữa nhà giam truyền ra, chỉ thấy Lữ Bộ Thư nhảy khỏi chum chạy vòng quanh, chỉ Vương Ôn Thư mắng:” Dùng hình phạn táng tận lương tâm như thế, ngươi không sợ trời phạt sao?”
Giọng tuy hoảng sợ nhưng rành rọt, nào thấy có chút điên đâu.
Tào Tương thất kinh há hốc miệng:” Xem kia Vương Ôn Thư trị được bệnh điên của Lữ Bộ Thư rồi.”
Vân Lang nhìn Tư Mã Thiên:” Chắc là hắn điên chứ?”
Tư Mã Thiên lẩm bẩm:” Hắn ăn cả phân của mình chả lẽ không điên?”
Vương Ôn Thư ăn nó cười khùng khục điên cuồng:” Ăn phân là gì, lão phu còn thấy kẻ tự ăn tay mình kia, dù sao không còn tay vẫn sống, không còn đầu mới chết.”
Khu hửng đông lo rạng, Vương Ôn Thư kết thúc công việc, kiếm gian phòng thư thái thả mình xuống ngủ.
Đêm hôm đó có người điên, có người trọng thương, Lữ Bộ Thư bị kéo tới đứt kinh mạch, hai chân hắn bị thương không thể chữa trị, về sau muốn đứng lên là không thể.
Mười đầu ngắn tay Chu Hồng cắm đầy tăm trúc, hai tay này về sau muốn cằm nằm là mơ mộng.
Đám ngục tốt, ngục lại chưa chết, không phải vì Vương Ôn Thư mềm lòng, mà vì hắn muốn chơi lâu hơn một thời gian thôi.
Buổi trưa, khi Vân Lang và Tào Tương uể oải ăn trưa thì Tùy Việt tới mang theo chiếu thư của hoàng đế, mệnh lệnh họ lập tức vào cung diện thánh.
Tắm rửa qua loa, hai người lên xe ngựa Tùy Việt tới Kiến Chương cung.
Dọc đường Vân Lang trầm mặc, Tào Tương rất tích cực, cứ thì thầm với Tùy Việt suốt.
Vào Thượng Lâm Uyển, cảnh sắc ven đường dần trở nên mỹ hảo, tuy mới chỉ đầu thu nhưng lá hòe bắt đầu vàng đi.
Hai bên thường trồng rất nhiều hòe, khiến con đường dẫn tới Kiến Chương cung vàng rực như hoàng kim tạo thành. Cõ những chiếc lá vàng mong mỏng, mềm mềm theo gió rụng xuống, xoay tròn, chạm đất rồi bị bánh xe nghiền nát.
“ Tinh thần bệ hạ không tốt, cần đây còn ho, ngự y nói là dùng nhân sâm tẩm bổ quá nhiều nên gây nóng, thêm vào gần đây bệ hạ nóng giận nhiều, hai thứ kết hợp tổn thương phổi, nếu không bình tâm tĩnh khí sẽ càng tổn hại lớn hơn.”
“ A Kiều quý nhân tới tổ miếu, vốn định giết hoàng hậu, không hiểu sao về sau lại giết hơn hai trăm cận vệ trong cung, đá ngã thái tử, còn chửi mắng ba hoàng tử khác là thứ phế vật không biết phân ưu cùng bệ hạ.”
“ Sau đó không bỏ qua cho văn võ, trừ Kim Nhật Đê thì toàn bộ bị phạt bổng lộc một năm ... Bệ hạ ngủ dậy liền đuổi A Kiều quỳ nhân đi, không cho can thiệp quốc sự.”
Vân Lang đưa tay ra bắt lấy cái lá vàng, đặt lên lòng bàn tay thổi mạnh, lá vàng bay ra ngoài cửa:” Trường An giờ có yên ổn không?”
“ Rất bình an, bách tính thậm chí không biết bệ hạ bị hành thích, bệ hạ chỉ phái Tú y sứ giả ngầm điều tra tộc nhân và đồng đảng Mã Hợp La, nhưng mà phủ của hắn đã không còn ai trừ vài lão phó trông nhà, tra tấn cũng chỉ biết rằng sáu ngày trước tộc nhân của Mã Hợp La đi rồi.”
Vân Lang gật gù:” Vậy là bệ hạ vẫn bình tĩnh.”
“ Ta không dám chắc đâu.” Tào Tương lắc đầu liên hồi:” Không bình tĩnh chút nào hết, khi ta tới bệ hạ cầm trường kiếm chém chết rất nhiều cận vệ, Khứ Bệnh ngăn cản cũng bị chém mười mấy phát, trách mắng hắn và Lý Cảm hộ vệ bất lực. Nhưng ta thà bệ hạ đem hết lửa giận phát tiết ra còn hơn là nhẫn nhịn để tương lai tính sổ hết chúng ta.”
Nói song không kìm được rùng mình.
Bên ngoài Kiến Chương cung có rất nhiều ngô đồng, được trồng khi xây dựng cung, tuy mới mười mấy năm nhưng đã to bằng bắp đùi người.
Đương nhiên là trồng ngô đồng với ý chiêu long dẫn phượng, lá cây đầu thu chưa qua sương lạnh nên vẫn xanh mươn mướt, chỉ có ở rìa thoáng chút ngả vàng.
Khi hai người thấy Lưu Triệt thì hắn đang tản bộ trên đài cao, nhưng bên hông còn đeo thanh trường kiếm.
Không giống dự liệu của Vân Lang, Lưu Triệt không phẫn nộ, không bình tĩnh, càng ngụy trang ôn hòa, mà chỉ có chút xa lánh.
Hợp lý thôi, một vị hoàng đế vừa bị chính thần tử của mình hành thích, làm sao có thể gần gũi với người khác.
“ Bệ hạ vạn an.”
“ Trẫm cung an.”
“ Hôm qua tặc tử làm chuyện không thể chấp nhận, chúng thần sợ hãi, không thể hộ vệ bệ hạ là tội chết.”
“ Các ngươi đâu ra tội, là trẫm tự làm tự chịu, Vân Lang, có phải ngươi nghĩ thế không?”
Vân Lang cúi đầu, không đáp thẳng:” Tình nghĩa quân thần không thể xa lánh.”
“ Vậy ngươi muốn trẫm nhân nhượng với kẻ lòng dạ bất trắc kia sao?”
“ Thế nào cũng có cách xử lý, giết người là hạ sách.”
Giọng Lưu Triệt lành lạnh:” Ý ngươi là muốn trẫm quên chuyện mình bị hành thích, có muốn trẫm phong quan tiến chức cho Mã Hợp La không?”
Vân Lang đúng sự thực nói:” Vi thần cho rằng Mã Hợp La cứ theo pháp luật xử lý cảnh cáo người sau là được, thần nói tới những người trong đại lao Đình úy phủ, nếu bệ hạ muốn thả họ thì nên thả họ ngay, thần lo ý chỉ bệ hạ tới muộn thì không cần xá miễn nữa.”
Bất kể lời khuyên can nào vào tai Lưu Triệt cũng thành chế giễu, cho nên Tào Tương không nói gì được hoàng đế giữ lại trong cung, Vân Lang bị cận vệ đưa về nhà.
Dọc đường đi, Vân Lang suy ngẫm Lưu Triệt gọi mình vào cung làm gì, y chỉ thấy có một lời giải thích hợp lý, chính y cũng bị nghi ngờ rồi, thành kẻ lòng dạ bất trắc, tính toán mưu mô. Chuyện nộp lên văn thư trống không phải trung thành mà có mưu đồ khác, cho nên mới muốn nhìn mặt mình xem phản ứng thế nào.
Kết luận của Lưu Triệt là gì không rõ, Vân Lang cũng không mấy bận tâm.
Hoắc Quang đã đợi sư phụ ở thư phòng rất lâu, đợi sư phụ tắm rửa sạch sẽ xong bẩm báo:” Bệ hạ là nhân tố không xác định lớn nhất.”
Vân Lang lau tay bình đạm nói:” Chúng ta là người kiến thiết xã hội, dẫn dắt quốc gia, muốn làm mình cao thượng thì không được dính máu quá nhiều, nhất là không thể giết hoàng đế. Chuyện này ngươi phải chú ý, nếu giết hoàng đế thành thói quen, chúng ta sẽ không kiếm được người hợp tác, chỉ có kết cục giống hoàng đế thôi, đừng nghĩ rằng ngươi có thể làm một cách kín kẽ không ai biết, không thể thể qua mắt toàn bộ thiên hạ đâu.”
“ Còn nếu ngươi thành hoàng đế càng có lòng riêng của mình, sẽ không còn công chính, công bằng, Khoa kỹ Tây Bắc cũng tiêu vong. “
Hoắc Quang gặp khó:” Nhưng cảm hóa hoàng đế là không thể.”
“ Hoàng đế nên thành kẻ hợp tác, thành cộng sự của ngươi, là người chấp hành ý kiến của ngươi, tới khi nghề hoàng đế này tiêu vọng, bách tính thiên hạ biết sử dụng quyền lực của mình.” Vân Lang dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định nói:” Mưu hại hoàng đế sẽ làm người trong thiên hạ mất lòng tin, đó là tổn thất không bù đắp được của ngươi.”