Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1137 - Q8 - Chương 026: Ưng Khuyển Trở Lại.

Q8 - Chương 026: Ưng khuyển trở lại. Q8 - Chương 026: Ưng khuyển trở lại.

Chập tối, Tào Tương trở về, không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn ... hí hửng.

“ Đoản kiếm đâm qua da, ngự y xử lý xong là không sao, kiếm không tẩm độc, nếu không hậu quả khó lường.”

Vân Lang ngồi xuống:” Người ở đây e không còn đường sống nữa.”

“ Lần này ngươi sai rồi, bệ hạ quyết định giao những kẻ này cho Đình úy phủ xử lý, chuyện văn thư trống bỏ qua, nhưng nhất định phải tra rõ chuyện bất pháp khác.” Tào Tương tiết lộ tin vui:

“ Hả, ai có bản lĩnh khuyên nhủ được bệ hạ thế?”

“ Đổng Trọng Thư, ông ta nói khi hoàng hậu thanh trừng đông cung có chim ưng bổ xuống mặt đất, đó là trời cao cảnh cáo bệ hạ, nói quyền phán xử ở trong tay hoàng đế chứ không phải trong tay hoàng đậu. Ông ta mong bệ hạ lấy luật pháp giết người chứ đừng lấy hoàng quyền giết người.”

Vân Lang cười nhẹ:” Lời uy hiếp như vậy mà bệ hạ cũng nghe à?”

“ Nghe, bệ hạ tới tổ miếu xám hối rồi, thái tử thì khóc lóc, không phải vì mẫu thân bị trừng phạt mà vì đám người bị giết ở Đông cung, khi đó ta chỉ muốn bóp chết hắn. Bệ hạ có vẻ lòng nguội lạnh, Đổng Trọng Thư thừa cơ khuyên gián, muốn cứu Lữ Bộ Thư, không ngờ bệ hạ lại dùng Vương Ôn Thư sắp chết rữa trong nhà lao để thẩm án.” Tào Tương nói xong uống liền mấy ngụm rượu thấm cổ hong:

“ Lão tặc được nước lấn tới để bệ hạ cảnh giác rồi.” Vân Lang vỗ đùi:” Vương Ôn Thư đâu?”

“ Ngay ở chỗ chúng ta.”

Chuyện này không thể chậm trễ, hai người rời phòng giam, gọi một ngục tốt dẫn đường, đi qua con đường nhỏ, dần dần xuống dưới đất.

Tào Tương sờ hầm ầm thấm nước:” Địa lao sao?”

Ngục tốt cười hăng hắc:” Thường ngày bọn tiểu nhân nhận đại ân của Vương Ôn Thư, khi hắn thành tù phạm, tất nhiên phải cho hắn nếm thử hết tất cả hình phạt ở đây.”

Tào Tương ngăn tên ngục tốt lại:” Nói cho ta biết Vương Ôn Thư ở đâu, ta tự đi tìm, ngươi không cần theo.”

Ngục tốt vội vàng thi lễ chỉ chỗ, giao đèn cho Tào Tương rồi nhanh chóng bỏ đi, hắn cho rằng hai vị quý nhân này muốn tìm Vương Ôn Thư là muốn dày vò, phát triết phẫn nộ năm xưa bị chèn ép.

Bên trong địa lao rất nhiều tù phạm thành xương khô, hai tay còn chút da thịt bị xích trói trên tường, còn thịt bị chuột ăn hết rồi.

Mùi hôi thối làm người ta lợm giọng, dưỡng khí không đủ làm đuốc trên tường cháy leo lét, hai người men theo cầu thang ầm ướt tới bên tường đá cực lớn.

Một bóng đen bám vào cửa sắt ra sức nói lớn:” Các vị gia gia, cho tiểu nhân miếng cơm, tiểu nhân sẽ nói hết bí mật Vân thị.”

Tào Tương cười gằn:” Không cần, ta biết nhiều bí mật Vân thị hơn ngươi.”

“ Ai thế, nghe giọng quen quá.” Vương Ôn Thư mở mắt thật to, như muốn đem cái đầu chỉ còn xương chui xuyên qua chấn song:

Vân Lang théo khăn buộc mũi xuống, soi đèn gần mặt mình và Tào Tương.

Vương Ôn Thư từ cổ họng phát ra tiếng khọt khẹt, vươn tay ra như muốn với bọn họ:” Hai vị quân hầu chỉ cần cứu tiểu nhân ra, tiểu nhân làm chó cho hai vị, không dám trái lời.”

Vân Lang thở dài lấy ra hai cục đường cho hắn:” Tối đa nửa ngày nữa ngươi sẽ được ra ngoài.”

Vương Ôn Thư nắm chặt hai cục đường:” Đại ân của quân hầu, tiểu nhân kết cỏ ngậm vành báo đáp.”

“ Không phải bọn ta, mà là bệ hạ muốn đưa ngài ra, bọn ta tới đây kỳ thực là mong Vương công có thể hạ thủ lưu tình với Mã Thu Lâm.”

“ Quân hầu chớ đùa, tiểu nhân là kẻ chết dở rồi.”

Tào Tương nghiêm mặt:” Không đùa với ngươi, chắc ngươi chưa biết, huynh đệ ta hiện cũng ở trong nhà giam, chúng ta là hàng xóm, chẳng qua là biết tin trước ngươi, lo ngươi bị ngục tốt giết chết mới tới xem, ân tình này ngươi phải nhận.”

Vương Ôn Thư quả nhiên vẫn là Vương Ôn Thư, bình tĩnh lại rất nhanh, cho miếng đường vào miệng:” Xảy ra chuyện gì, thiên biến rồi sao?”

Vân Lang nói nhỏ:” Bệ hạ hai canh giờ trước bị hành thích.”

Vương Ôn Thư không quá ngạc nhiên, đương nhiên phải có chuyện long trời lở đất ngoài kia thì hắn mới có cơ hội quay lại như thế, suy nghĩ một lúc hỏi:” Hai vị mà cũng vào đây, ắt bên ngoài còn nhiều người hơn nữa.”

“ Đúng là như thế, huân quý Đại Hán đều nhập ngục rồi.”

“ Ha ha ha, bệ hạ chung quy vẫn cần một ưng khuyển làm việc bẩn thỉu cho mình.”

Trò chuyện cùng với Vương Ôn Thư hôi thối một lúc, Vân Lang và Tào Tương về mặt đất, đằng sau vẫn văng vẳng tiếng cười điên cuồng của hắn.

Lưu Triệt nói là thành luật, một khi quyết định cái gì thì không thay đổi được, Vương Ôn Thư tuy là con ác khuyển, Lưu Triệt càng đáng sợ hơn. Cho nên khi huân quý trong nhà lao đã chết một phần ba, Lưu Triệt dùng Vương Ôn Thư, đoán chừng chết thêm một ít rồi phong ba sẽ qua.

Bị thần tử của mình ám sát chỉ có thể nói là "vua coi thần tử như cỏ rác, thần tử coi vua như kẻ thù".

Đây là lời cảnh cáo với Lưu Triệt chứ không phải vì cái thứ hoang đường chim ưng nhào xuống đại điện.

Đổng Trọng Thư bất chấp tất cả tuyên truyền "thiên nhân cảm ứng", gây ra tác dụng phụ rất tệ, khiến Lưu Triệt càng bất tín nhiệm thần tử của mình.

Vương Ôn Thư ra khỏi địa lao thì trời đã tối, một người quần áo rách nát, gầy khô như quỷ, bị che hai mắt, đứng sân của Đình ủy phủ phát ra tràng cười làm toàn bộ đại lao yên tĩnh.

Những ngục tốt từng hành hạ hắn kinh hồn táng đởm.

Sau đó Vân Lang, Tào Tương nhìn thấy hình phạt kinh khủng nhất thế gian.

Có ngục lại bị ném vào chum đầy nước, phía dưới còn đốt lửa, có người bị kẹp giữa hai tấm ván, người bị kéo tứ chi.

“ Chư vị, nếu có chuyện gì dấu diếm thì nói đi, đừng dấu gì hết, chỉ cần các vị bỏ sót một chút thôi, ta sẽ đem toàn bộ hình phạt ở đây dùng với các vị ... Ha ha ha, nói đi, ta muốn nghe thấy tiếng các ngươi kêu gào, tiếng các người cầu xin ... Ha ha ha, bắt đầu từ phòng giam chữ thiên số hai.”

Vân Lang và Tào Tương ở phòng giam hướng chính bắc, có thể coi là phòng giam tốt nhất, gọi là chữ thiên số một.

Còn chữ thiên số hai là nơi giam Lữ Bộ Thư.

Công đường của Vương Ôn Thư đặt khoảnh đất trông trong nhà lao, mỗi phòng đều giam hai ba người.

Có lẽ vì đôi mắt đã quen với bóng tối, sau khi khéo khăn che mặt ra Vương Ôn Thư ngồi sau cái bàn cực lớn, bên cạnh là vô số thức ăn.

Rất nhiều người hi vọng hắn bội thực mà chết, Vương Ôn Thư chỉ cầm bát cháo loãng, thong thả húp.

“ Mỗ vô tội, mỗ chỉ ghi chép sử sách đúng sự thực mà thôi.” Tư Mã Thiên nhìn Lữ Bộ Thư bị kéo dài người vẫn cười điên cuồng:” Hắn không phải không khai, mà là đã điên rồi.”

Vương Ôn Thư chẳng lạ gì Tư Mã Thiên:” Đã bị bệ hạ đày vào nhà lao là có tội, nơi này không ai vô tội, dù Vân hầu, Tào hậu cũng có tội, chẳng qua là bệ hạ không muốn truy cứu mà thôi.”

“ Về phần Lữ Bộ Thư điên hay không thì cũng phải khai.”

Tư Mã Thiên không sao chịu được thảm cảnh của Lữ Bộ Thư quay đầu sang bên, nhưng lại thấy cảnh một ngục tốt bị kẹp giữ hai ván gỗ đang ra sức cào, cào tới toét máu:” Bệ hạ đãi mỗ không tệ, mỗ lại đem cái sai của bệ hạ ghi vào sử sách, lấy cái tình mà nói thì mỗ sai, thế nhưng mỗ là sử quan, chức trách ở đó, bút không thể cong. Nếu bệ hạ không cho mỗ viết sử đúng sự thực, vậy để mỗ vì sử sách mà tuẫn đạo.”

Vương Ôn Thư tiếp tục húp cháo, ánh mắt âm lãnh:” Bệ hạ cần khẩu cung, ngươi chết hay không không quan trọng.”

Bình Luận (0)
Comment