Vân Lang nhận được bức tranh chữ nhi tử mang tới, xem mà không nói gì.
Tào Tương khen không ngớt, thấy thư pháp của hoàng đế đúng là thiên hạ đệ nhất:” A Lang, bức tranh chữ này ngụ ý cực hay, ta lấy nhé?”
Vân Lang gật đầu, thế là Tào Tương yên tâm cuộn tranh lại.
Vân Triết không gặp được phụ thân, nhưng tranh chữ đã đưa vào, thêm vào đồ do nhà Tào Tương đem tới, mau chóng biến nhà lao thành thư phòng, ngoại trừ ánh sáng không tốt, mùi vị không tốt thì không khác gì ở nhà.
Lúc này Vân Triết ngồi trong phòng làm việt của Bành Kỳ, Bành Kỳ năm năm rồi chưa thăng tiến, hắn vẫn là ngục quan của Đình úy phủ.
“ Bệ hạ lần này tự mình phá hỏng luật pháp, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.”
“ Bệ hạ không bận tâm.”
“ Cho nên mới nói bệ hạ là kẻ phá hoại Hán luật lớn nhất, người lập pháp không tuân thủ luật pháp, người khác đối diện với pháp luật ra sao?” Bành Kỳ xoa mạnh mặt:” Mười lăm tuổi ta hi vọng có thể thi triển hoài bão, vốn khoa khảo hạng nhất bị bệ hạ làm mất, mười tám tuổi ta muốn tu sửa luật pháp thì xảy ra chuyện Vương Ôn Thư bị cách chức thẩm tra, hai ba tuổi ta thấy kinh nghiệm học thức của mình đã đủ, muốn làm chuyện lớn, bệ hạ lại phá hoại luật pháp thế này.”
Vân Triết an ủi:” Cha đệ nói, kỳ thực thời đại hiện giờ đã rất tốt rồi, đợi làn sóng lịch sử tới, chúng ta sẽ mượn gió phá sóng. Sắp rồi, không lâu nữa.”
......... .....
“ Tay bệ hạ đang run.” Hoắc Quang xem chữ viết của hoàng đế xong liền nói:” Bệ hạ xưa nay quen chấm đậm mực, chữ Vạn này khai bút quá thô sơ, thời gian dừng lại lâu, khiến nơi này đọng mực nhiều. Bệ hạ theo đuổi hoàn mỹ, nhất là ở đạo thư pháp, tự xưng là thủy tổ khai sơn, nhưng chữ này không đủ sự nghiêm ngặt, chúng tỏ tinh lực không đủ nữa.”
“ Ba chữ này nhìn thì chỉnh tề, kỳ thực viết hơi hợt, không có chút tinh khí thần nào.”
“ Đệ tử cho rằng nên để đại sư nương tới xem bệnh cho bệ hạ.”
Vân Lang lắc đầu:” Không thể, nhiều năm rồi bệ hạ không còn dùng y giả Vân thị, chính xác thì bệ hạ không tin chúng ta.”
Hoắc Quang không nhắc kiến nghị này nữa, dù sao hắn không phải lo cho sức khỏe của hoàng đế, hỏi nhỏ:” Sư phụ còn nhớ Mã Hợp La không?
Vân Lang khẽ gật đầu:” Kẻ bị ngươi giết song nhảy xuống sông trốn được chứ gì, hắn sao rồi?”
Hoắc Quang thần bí nói:” Đã phát tán hết gia tài, chuẩn bị lưu lãng thiên hạ.”
Vân Lang bất ngờ:” Sao lại thế?”
“ Hai huynh trưởng của hắn bị hoàng hậu chém chết trong phủ thái tử, một thúc thúc của hắn rơi vào bẫy của bệ hạ, hôm qua chết trong mưa ... Đệ tử cho rằng, hắn sẽ có hành động.”
Nếu thế thì không có gì lạ, Vân Lang khép mắt lại:” Ngươi định làm gì?”
“ Thu hết những người giám sát Mã Hợp La lại, vờ như không biết gì.”
“ Nước chết nên có gợn sóng rồi.” Vân Lang nói một câu rồi phất tay:
Hoắc Quang rời khỏi đại lao.
Mỗi ngày đều có người bị xử tử, nơi hành hình ngay trong đại lao, chỉ cần nhìn qua chấn song là thấy phạm nhân bị xử quyết ra sao.
Có người cầu xin, có người gào khóc, có lòng như tro tràn, cũng có người tự không chịu được dày vò mà treo cổ.
Trong bảy ngày, Vân Lang và Tào Tương nhìn thấy hết trạng thái con người trước khi chết.
Trương Liên bị chặt đầu khi hắn uống say khướt, cho nên cái đầu của hắn rụng xuống là tự nhiên nhất, Chu Hồng khóc như đứa trẻ con. Lữ Bộ Thư thì khóc suốt đêm, đến sáng hôm sau cười quỷ dị làm người ta không rét mà run.
Mọi người đều nơm nớp mỗi khi mặt trời lên, vì mỗi ngày đều có ba người bị xử quyết, hôm nay rất lạ, không thấy có hoạn quan tới đọc tên người bị giết.
Không ai nói gì, có lẽ mỗi người đều mong hoạn quan đừng bao giờ tới.
“ Sốt ruột chết đi được, sao chưa hành hình, giết sớm đi cho gia gia còn ngủ.” Tào Tương ngồi trên giường quát:” Giết hết đi, có đầu không có đầu đều yên tâm.”
Tư Mã Thiên đang xem sách cười lớn:” Chết tốt không bằng sống nhục, chẳng phài đó là câu Tào hầu hay nói à?”
Tào Tương nắm chấn song rống lên:” Chết hết đi.”
Vân Lang thì yên tĩnh ngồi trong góc phòng nhìn mặt trời.
Sự yên tĩnh rợn người kéo dài tới chập tối, cuối cùng bị Bành Kỳ phá vỡ, hắn nhân lúc mang thức ăn cho Vân Lang nói nhỏ:” Bệ hạ bị hành thích ở Trường Lạc cung.”
Tào Tương bò ra khỏi giường, nắm chấn song hỏi cấp thiết:” Bệ hạ thế nào rồi?”
Bành Kỳ lắc đầu:” Không rõ, Trường Lạc cũng đã bị Kim Nhật Đê phong tỏa, Bắc Đại Doanh đã phong tỏa Thượng Lâm Uyển. Hoắc tướng quân thống lĩnh Thành vệ quân trú trong Trường Lạc cung, Lý tướng quân bảo vệ Trường Môn cung.”
Nghe nói hai người huynh đệ được trọng dụng, Vân Lang biết hoàng đế không sao, ít nhất có thể tự ban bố mệnh lệnh.
Tào Tương thì lại khóc, sau đó mở cửa phòng giam, vội vàng trở đi làm đám phạm nhân than thở. Đó là đặc quyền của ngoại sinh hoàng đế, cữu cữu bị ám sát, ngoại sinh trốn trong nhà giam hưởng an nhàn không thích hợp.
Vân Lang thì vẫn ngồi đó như lão tăng nhập định, cả tin hoàng đế bị hành thích cũng chẳng làm y mảy may xao động.
Cứ mỗi nửa canh giờ Bành Kỳ lại tới chỗ Vân Lang một chuyến, nên tin tức về vụ hành thích càng ngày càng nhiều.
Cũng không biết Lưu Triệt lấy đâu ra tự tin cho rằng tàn sát huân quý như thế lại không ai hận mình, gia quyến người bị xử tử không dám có bất kỳ ý nghĩ báo thủ nào, ngoan ngoãn cúi đầu như cừu dê để hắn giết.
Mã Hợp La, một hoàng thành sứ giả nhỏ bé, không ngờ nghênh ngang mang theo vũ khí xuyên qua tầng tầng cung cấp tới tẩm cung hoàng đế. Sau đó lấy cớ vạch trần gian đảng xin gặp hoàng đế, mong hoàng đế cho người khác lui, không ngờ hoàng đế đồng ý.
Đoản kiếm đâm xuyên tay trái Lưu Triệt, nếu không phải là còn có cái bàn ngăn cách hai người, nếu không phải có Kim Nhật Đê ở cửa nghe trộm, nếu không phải có Tùy Việt ẩn sau rèm bảo hộ thì mới năng lực có thể thoát chết trong tay Hoắc Quang, Mã Hợp La giết hoàng đế không khó.
Mã Hợp La bị Kim Nhật Đê bắt sống, hoàng đế được Tùy Việt cõng đi .
Lưu Triệt không chết, vì thế cuồng phong bão tố nổi lên là chuyện tất nhiên, với bách tính và quan viên mà nói thì trời sập rồi.
Vân Lang viết liền ba bản tấu mong được rời đại lao, diện kiến hoàng đế, nhưng như đá chìm đáy biển. Đó là điều hiển nhiên, lúc này Lưu Triệt chịu nghe người khác mới là lạ, nhưng nghe hay không là chuyện của hắn, viết hay không lại là chuyện của Vân Lang.