Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1135 - Q8 - Chương 024: Bọn Họ Đều Giống Nhau.

Q8 - Chương 024: Bọn họ đều giống nhau. Q8 - Chương 024: Bọn họ đều giống nhau.

Ngoài trời mưa lớn chưa dừng, Vân Lang đã thấy mình sắp chết cóng rồi, nước mưa liên tục đánh lên người, thân thể không kịp chế tạo nhiều nhiệt lượng như thế.

Rất nhiều người đã ngất, đầu cúi gục mặc mưa chảy qua.

Vân Lang bắt mạch của bản thân, cảm giác còn chịu được nửa canh giờ, vượt qua thời gian đó, không cần Lưu Triệt ra tay, mình cũng toi. Còn Tào Tương sợ không chịu nổi lâu hơn nữa rồi, cho dù hắn vẫn quay sang mỉm cười, Vân Lang rất lo.

Chợt có một cái ô xuất hiện trên đỉnh đầu Vân Lang, quay đầu nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh đứng trong mưa che ô cho mình, phía bên Tào Tương thì có Lý Cảm.

Một ngụm rượu mạnh đổ xuống, Tào Tương lập tức hoàn hồn, ngửa cổ ra:” Thêm ngụm nữa.”

Lý Cảm lại cho hắn thêm một ngụm.

“ Cho ta uống với ...”

Bầu rượu không lớn bị mọi người chia hết, mặt ai cũng nở nụ cười, tựa hồ trời vẫn trút cơn mưa chết người.

Những người ở đây đều là nhân vật quyết định sinh mạng của người khác, nay tới lượt mình, tuy không cam tâm song cũng dần chấp nhận rồi.

“ Gia gia vừa kiếm hai tiểu thiếp là mẹ con, còn chưa ..” Trương Liên chưa nói hết bị nước mưa làm nuốt vào:

Khi sinh mệnh sắp đi tới hồi kết, con người không tiếc nói ra điều bí mật nhất trong lòng, hoặc công kích kẻ mà thường ngày phải tươi cười nhẫn nhịn.

Không ngờ Chu Hồng và Trương Liên lại .... Bành Vạn Lý vì một ưu linh mà bóp chết tươi lão bà của mình.

Tào Tương run cầm cập nói:” Đám vương bát đản rơi vào cảnh này đáng đời lắm, đúng là buồn nôn ... Chúng hóa thành tro lúc nào cũng là nhẹ.”

Vân Lang cười gượng:” Bọn chúng biết mình không thể thoát nên phát tiết lần cuối đấy, lúc này chúng không thể coi là người.”

Hoắc Khứ Bệnh nổi giận:” Đại trượng phu chết là cùng.”

Lý Cảm đang nghe rất say sưa, thấy người khác đều mắng mỏ đáng này, vội thu lại vẻ mặt bỉ ổi, trở nên cương nghị.

Tiếng người át tiếng mưa.

“ Quan Quân hầu, kiếm cho huynh đệ một cái ô được không?”

Một tên khôn ra cuối cùng phát hiện Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm hình như là người tự do, vội vàng cầu viện.

Hoắc Khứ Bệnh hừ một tiếng, không hành động gì cả, nếu không nghe thấy tên này lang chạ với tiểu thiếp của phụ thân hắn nói không chừng đã giúp, giờ chỉ muốn hắn chết cho sớm.

Phương thức xuất hiện của Tư Mã Thiên khác với người thường, người ta bị kéo đi, còn hắn bị bốn thị vệ vác đi.

Hoắc Khứ Bệnh giải thích cho đám Tào Tương:” Vừa rồi bệ hạ hỏi ai dám viết chuyện hôm nay vào sách, hắn trả lời là hắn viết rồi.”

Tư Mã Thiên bị trói vào cột vẫn hô lớn:” Ta chết rồi vẫn có người tiếp tục viết sách, không sai chữ nào.”

Vân Lang không thèm để ý tới tên điên này, y đã bỏ rất nhiều công sức để cứu hắn, cuối cùng hắn vẫn không thoát.

Lần này Vân Lang không trách Lưu Triệt, dựa vào hoàn cảnh Hoắc Khứ Bệnh kể lại thì không ai chịu nổi bị Tư Mã Thiên làm mất mặt, huống hồ là loại coi thể diện hơn trời như Lưu Triệt.

Có lẽ hành vi cương liệt của Tư Mã Thiên cảm động trời cao, mưa như trút thành mưa bụi li ti, còn xuất hiện cầu vồng phía đông, rực rỡ vô cùng.

Một đám thị vệ đi tới, Vân Lang hết thoát, vì chúng trói lại dây, coi như thực sự thành cùng hội cùng thuyền với đám kia.

Sau đó có hoạn quan quét dọn, ai cũng biết hoàng đế sắp tới, cả tên điên cuồng nhất cũng không nói từ nào.

Khi hoàng đế tới Vân Lang thấy Lưu Cư như cái xác không hồn, đi lại cũng cần hoạn quan đỡ. Hoàng đế không nhìn đám dê đợi mổ, mà đi thẳng qua sân rộng, lên liễn xa, rời đi.

Đám người trên cột được thị vệ tháo khỏi cột, đưa vào một cái xe đen xì, không biết đi đâu.

Trong xe có áo khô, Vân Lang mặc vào mới biết là áo tù vì ở ngực có chữ "tội" lớn, đợi đến khi y lần nữa thấy ánh mặt trời thì tới Đình úy phủ.

Tào Tương được n gâm trong thùng nước, không ép toàn bộ hàn khí ra, Vân Lang không cho hắn rời thùng, kệ hắn bị nóng kêu liên hồi.

Nhà giam vô cùng tĩnh mịch, đám huân quý bị mưa lớn dày vò đều yên tĩnh, có người đã ngủ say, người nắm chặt chấn song thất thần, không ai ngây thơ cho rằng chỉ bị giam một thời gian rồi qua.

Tào Tương ngâm nước nóng tới mồ hôi đầy đầu, toàn thân thư thái mới chui từ trong thùng ra, bọc trong chăn dày, nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn, hỏi:” Bệ hạ sai người đưa tới à?”

Vân Lang lắc đầu.

Tào Tương xé một cái chân gà, vừa ăn vừa nói:” Ta phải học ngươi mới được, an bài đệ tử khắp nơi, giờ vào nhà giam cũng hưởng thụ như thường.”

Thời đại đang dần dần tiến bộ, những lớp người cũ trì trệ sẽ bị làn sóng lịch sử nhấn chìm.

Khoa kỹ Tây Bắc là một tổ chức khao khát tự do và tôn sùng tri thức.

Vân Lang dùng phương thức dạy học vô cùng cởi mở để những đứa bé kia được nếm trải tư vị tự do, bình đẳng.

Tư vị đó giống đứa bé nếm thử sữa mẹ lần đầu, vĩnh viễn không quên.

Dưới sự chỉ đạo của tâm cảnh đó, đám Lương Tán, Lương Khải cùng với rất nhiều đệ tử Vân thị nay như hạt mầm chôn dưới đất, đang không ngừng nhảy mầm, muốn phá đất chui ra.

Đó mới là đám phản nghịch lớn nhất mà Vân Lang dày công ươm mầm bao năm.

Lưu Triệt bằng sự nhạy bén nhận ra thứ lực lượng này, lại không rõ nó ở đâu ra, nên có cuộc chém giết thà nhầm hơn bỏ sót này an ủi sự bất an.

Hắn còn sống, lực lượng kia không thể làm gì, nhưng Lưu Cư thì quá yếu ớt ...

Khi Lưu Triệt viết ba chữ lớn "Vạn niên thanh" lên giấy, Vân Triệt dùng bông tơ thấm đi mực thừa, lòng muôn vàn cảm khái, đây là vị hoàng đế muốn sống trăm năm thành vạn năm.

Lưu Triệt viết chữ xong ngồi ngây ra rất lâu, tới khi bắt đầu ho mới rời bàn, uống một bát canh sâm.

Vân Triết nhỏ giọng nhắc:” Gia mẫu nói thuốc có ba phần độc, nhân sâm tuy tốt, nhưng không nên lạm dụng.”

Lưu Triệt xua tay:” Trẫm biết, năm xưa mẫu hậu của trẫm vì trẫm hiến quá nhiều nhân sâm mới qua đời, nhưng sự thể bây giờ không do ý nguyện của trẫm, đành chọn cái ít hại hơn.”

“ Ngươi đi thăm cha ngươi đi, đó là hiếu đạo không thể từ chối, đưa tranh chữ này cho y xem.”

Vân Triết vâng lời, cuộn giấy lại, ra ngoài Trường Lạc cung mới thở phào, dù là ai, ở cùng một chỗ với hoàng đế đều cảm thấy áp lực mạnh mẽ.

Lưu Cư quỳ ngoài cửa, như chết rồi.

Vân Triết tới bên cạnh Lưu Cư ngồi xuống:” Điện hạ, vô ích thôi, lần này bệ hạ không tha cho ai hết.”

Lưu Cư cười quái dị:” Mẫu thân ta tới nay vẫn liên tục giết người ở Đông cung, giết từ thê thiếp tới môn khách, phụ thân ta không để ý tới yêu cầu của ta, còn mắng ta nuôi toàn phế vật. Vân Triết, ngươi nói xem làm thái tử lúc này sẽ có tâm tình gì?”

Vân Triết do dự:” Nếu thần nói hoàng đế và hoàng hậu làm thế vì muốn tốt cho điện hạ, điện hạ nhất định sẽ giận, nhưng trừ câu đó, thần không biết nói gì hơn.”

“ Ngươi thì sao, từ nhỏ tới lớn ngươi tự quyết điều gì chưa, ngươi thực sự thích Lam Điền hay vì phụ mẫu ngươi nghĩ thế là vì tốt cho ngươi?” Lưu Cư hỏi lại:

“ Điện hạ biết mà, thần từ nhỏ lớn lên cùng Lam Điền, cùng ăn, cùng chơi, cùng đọc sách, ngoài trừ nàng ra không thích nữ tử nào cả. Còn chuyện tự làm chủ thì chưa, mọi chuyện đều do cha thần an bài.” Vân Triết lắc đầu:

“ Ha ha ha, ngươi không thấy cha ngươi và phụ hoàng ta giống nhau à? Bọn họ đều kiêu ngạo, đều cố chấp, đều lờ đi cảm giác của người khác, họ cho rằng mình thông tuệ, chuyện gì cũng xen vào, bất kể chúng ta làm gì trong mắt họ cũng đều nực cười, không đáng kể.” Lưu Cư hận nhất ánh mắt dửng dưng lạnh lùng của phụ hoàng hắn và thái độ bình đạm rộng lượng của Vân Lang, hai cách thể hiện khác nhau nhưng đều khiến người ta hận nhất:” Bọn họ không quan tâm chúng ta bỏ ra bao nhiêu công sức, chỉ cần không phù hợp với ý nguyện của mình là họ đạp đổ. Nên ta không thích cha ngươi, vì y giống phụ hoàng ta, chỉ muốn chúng ta làm con rối, ai quy định chỉ cách làm của họ mới là đúng?”

“ Vân Triết, ta là thái tử, không phải con chó của họ.” Lưu Cư bi thương tột độ gào lên:

Vân Triết hoảng sợ, vội bịt mồm hắn lại kéo ra xa:” Điện hạ điên rồi sao?”

Lưu Cư ngồi trên mặt đất cười ha hả:” Mẫu thân ta giết Hồ cơ ta sủng ái nhất trước mặt ta, thái tử phi của ta không rõ sống chết, môn khách của ta, người bị giết, người bị đánh đuổi, cao tăng mà ta mời tới đều bị thiêu chết. Ta muốn bảo vệ họ cũng không được, trơ mắt ra nhìn, nếu ta điên thì tốt quá rồi ...”

Vân Triết thương hại Lưu Cư, trước giờ hắn chưa nghĩ sự việc ở góc độ này, hoặc có lẽ Lưu Cư cũng có lẽ chưa nhìn sự việc ở góc độ khác:” Hay điện hạ tới chiếu ngục Đình úy phủ xem sao, có khi nhìn thấu cả sự kiện.”

Hồi lâu sau Lưu Cư mới hỏi:” Ý chỉ của phụ hoàng ta sao?”

“ Không, là kiến nghị của thần.”

“ Giờ có người dám kiến nghị với ta à, những người đó dù không bị giết cũng chỉ còn nửa cái mạng, ngươi đi đi ...”

Lưu Cư nói xong đứng dậy, đi tới một bức tường, dựa lưng vào đó nhắm mắt dưỡng thần.

Bình Luận (0)
Comment