Uỳnh!
Một tiếng sấm bất ngờ vang lên, tia chớp như đinh ba đâm thủng bầu trời âm u.
A Kiều dừng ra bài, nhìn cửa sổ bị cuồng phong hất tung, cung nga vội vàng đóng cửa, đốt đèn lên.
Lam Điền tranh thủ chơi xấu, nhòm bài Vân Triết:” Ngươi có quân 6 không? Đánh ra đi.”
Vân Triết như không nghe thấy, hắn đang ngẩn người.
A Kiều đặt bài xuống:” Phụ thân ngươi không sao đâu, chỉ bị bệ hạ giữ lại hoàng cung thôi, đợi chuyện qua đi sẽ thả ra, với phụ thân ngươi mà nói, đây không phải chuyện xấu.”
“ Đám huân quý bên ngoài đang thông đồng với nhau đấu với bệ hạ, chúng không biết, ngoan ngoãn nhận sai thì chết một mình, còn chống đối chết cả ổ.”
Vân Triết không còn tâm tư chơi bài nữa:” Bệ hạ làm thế là không đúng.”
- Vì ngươi không đứng ở góc độ hoàng đế, hoàng quyền là độc tôn, cho nên xưa kia chư hầu vương xưng là quả, thái tử xưng là cô.
“ Từ khi Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, nghe kiến nghị của Lý Tư, xưng trẫm, lấy từ câu, thiên hạ đều là của trẫm (ta đây), hoàng quyền độc tôn, thành danh xưng chỉ hoàng đế mới có. Bệ hạ không phải là trượng phu tốt, không phải phụ thân tốt, nhưng ở chuyện làm hoàng đế, ông ấy vô cùng cao minh.”
Những lời này Vân Triết có vẻ không thích, Lam Điền mơ hồ, chỉ có Lưu Bác nhút nhát lại có vẻ nghiền ngẫm.
Uỳnh! Lại một tiếng sấm lớn, thiên uy vô hạn.
Mưa đổ ào ào, bầu trời đen kit, ngày như đêm.
Bị hoàng đế nhốt trong hoàng cung với Vân Lang mà nói là loại phương thức né tránh mà y thích nhất.
Dùng sinh mệnh đi bảo vệ thế giới là điều Vân Lang chẳng làm, mặt này y không bằng Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, thậm chí là Tào Tương, y luôn bình tĩnh đưa ra lựa chọn tốt nhất làm người ta ớn lạnh.
Nơi Vân Lang và Tào Tương ở là thiên điện, cách chính điện không xa, thậm chí nghe thấy được tiếng đám thần tử ra sức biện hộ, hoặc là tiếng kêu gào tuyệt vọng.
Uy nghiêm của Lưu Triệt không thể dao động, đám thần tử bị kéo đi biết ngày tàn sắp tới, tiếng gào thét dù mưa lớn cũng không át đi được.
“ Nhiều quá.” Tào Tương mặt trắng bệch, bất chấp nguy hiểm bị hoàng đế đánh chết, loạng choạng chạy vào mưa, vấp ngã lăn ra đất:
Vân Lang nghĩ tới vụ tắm máu Lưu Triệt gây ra ở vụ án vu cổ sau này, chạy ra đỡ Tào Tương lên.
Tào Tương bấm chặt tay Vân Lang:” A Lang, chúng ta không thể ngồi nhìn nữa.”
“ Chúng ta là huynh đệ, xui xẻo thì cùng xui xẻo vậy.” Vân Lang buông tiếng thở dài:
Hai người kết bạn đội mưa đi tới phía Kiến Chương cung huyên náo, Tào Tương tuy run rẩy, nhưng một mực đi về phía trước, chẳng mấy chốc quần áo ưỡn sũng, nhìn cung điện cao lớn sừng sững trong mưa, không khác gì mãnh thú chực vố người ta ăn tươi nuốt sống.
Tới cửa đại điện, từ xa nhìn thấy Lưu Triệt ngồi trên vương tọa, cười đầy trào phúng, nhan lúc hắn chưa phát hiện, Vân Lang linh cảm không lành, kéo tay Tào Tương rời đi.
“ Chúng ta phải vào.” Giọng Tào Tương không kiên định cho lắm:
“ Chúng ta cũng là tội nhân, đừng quên là văn thư kia chúng ta cũng có, nên đi tìm người bị thị vệ kéo đi, đợi bệ hạ phán quyết thì hơn.”
“ Được rồi ... Nhưng lỡ đao phủ chém cả chúng ta thì sao?”
“ Thì chạy ...”
Rất dễ tìm thấy chỗ hành hình, ở quảng trường cách đó không xa, đã dựng lên mấy chục cái cột trói người lên đó.
“ Bệ hạ khai ân.”
“ Thần oan quá, thần oan quá.”
“ Xin bệ hạ trừng phạt thần.”
“ Thần tố cáo, có kẻ còn văn thư của thái tử.”
“ Bệ hạ, đám Vân Lang, Tào Tương có dính líu tới văn thư của thái tử.”
Vừa mới tìm được cái cột ngoài cùng, chuẩn bị trói mình vào, hai huynh đệ liền nghe thấy có kẻ tố cáo mình.
Nhìn kỹ, không ngờ là Lý Quảng Lợi.
Vân Lang kéo thừng ra, tới trước mặt Lý Quảng Lợi, không nói không rằng đánh một trận tàn bạo, thấy người ấm hơn mới quay lại cột, buộc thừng qua loa trên người.
Trương Liên không có chân ngã trong nước, cũng bị trói vào cột, kêu gào như kẻ điên:” Hết rồi, triệt đế hết rồi, hết cả rồi, từ nay về sau Đại Hán không còn có thế gia huân tước nữa.”
Tào Tương nghe thấy tiếng của Trương Liên, phun nước khỏi miệng, hét lớn qua mưa:” Chu Hồng đâu? Chết chưa?”
Âm thanh yếu ớt từ bên trái truyền tới:” Ở đây ... Mẹ nó, tên vương bát đản Lưu Cư hại chết người.”
Tào Tương rống lên:” Các ngươi lấy thứ xúi quẩy đó làm gì, không có óc à?”
Chu Hồng rống trả:” Ngươi cũng tới còn gì?”
“ Gia gia tới cứu các ngươi, bọn ta có được thứ đó lập tức giao A Kiều quý nhân xử trí, bệ hạ không trách tội bọn ta, chỉ là không nỡ nhìn các ngươi bị chặt đầu mới dùng cách khổ nhục kế này cầu xin bệ hạ.”
Trương Liên cười sằng sặc:” Hay hay, cuối cùng cũng có một hai người bằng hữu, Vân hầu, bất kể thế nào cũng nhờ ngài chuyển cáo bệ hạ, Trương Liên định dùng thứ đó kiếm tiền, không định điều ba nghìn cung vệ Đông cung phản nghịch như ngự sử đàn hặc ...”
Câu này tức thì được đám người xung quanh hưởng ứng, kêu oan dậy đất.
Vân Lang mặc kệ, lúc này ngoại trừ đợi Lưu Triệt phán quyết ra thì nói gì cũng vô nghĩa, đột nhiên phát hiện nước dưới chân mình chuyền thành màu đỏ, hét lên:” Ai bị giết rồi?”
Rất nhanh nhìn thấy đống thi thể không đầu, đầu chắc được lấy đi cho Lưu Triệt xem rồi.
Lý Quảng Lợi bị đánh suýt ngất xỉu, yêu ớt nói:” Sáu thương cổ, chuế tế của Tiết thị, còn đại tượng của một trăm xưởng, chúng ta là nhóm thứ hai, văn thần là nhóm thứ ba.”
Liên tục có nước mưa chảy vào miệng, Vân Lang nhắm mắt lại:” Hẳn đã có người đi báo ta và A Tương tự trói mình rồi, có sống được hay không phải xem bệ hạ nể mặt không. Nếu lát nữa hành hình, huynh đệ ta có chạy, các ngươi đừng trách.”
Quan viên thì còn có người tốt chứ huân quý thì tuyệt đối không tên nào chết oan hết.
Cái mặt béo núc của Tào Tương bị ngâm nước mưa tới trắng bệch, Vân Lang rất lo, tên này vốn không khỏe, chẳng may nhiễm nước mưa hại người, nói không chừng chết thật.
Lúc này quan giám hình đã chạy về báo với hoàng đế chuyện Vân Lang, Tào Tương tự động tới sân hành hình, Lưu Triệt lạnh nhạt lắc đầu:” Tự đâm đầu vào lưới, kệ chúng.”
Đổng Trọng Thư đang bẩm tấu với hoàng đế thầm thở phào:” Không dạy mà đã giết là lỗi của đế vương, dụ dỗ thần tử phạm sai lầm không phải cách làm của quân chủ nhân từ.”
Lưu Triệt hừ mạnh:” Mang lòng dạ bất chính là tội chết.”
Đổng Trọng Thư lần nữa chắp tay:” Lão thần chỉ nghe thấy trừng phạt phụ răn dạy chính, chưa bao giờ nghe nói tới sai nhỏ trừng phạt lớn, lão thần đảm bảo Lữ Bộ Thư tuyệt không có tâm tư mưu phản, càng không có gan mưu phản.”
“ Tội đại bất kính, Đổng công định thoát tội cho hắn thế nào.”
Đổng Trọng Thư lớn tiếng nói:” Bệ hạ làm thế không sợ đặt ra mở đầu không hay cho hậu thế à?”
Lưu Triệt cười vang:” Ai dám viết vào sách?”
Hoàng đế vừa dứt lời một quan viên cấp thấp gần cửa điện rời hàng tâu:” Vi thần đã đem lời đấu tối vừa rồi của bệ hạ và Đổng công viết vào sử sách.”
Tất cả mọi ảnh mắt đổ dồn vào Tư Mã Thiên như nhìn người chết, hoàng đế đang nóng máu, hắn ngang nhiên chống đối, không phải chán sống thì là gì.
“ Trẫm vừa điều ngươi về kinh làm sử quan, ngươi báo đáp trẫm như thế à?” Lưu Triệt cố kìm nén phẫn nộ:
Tư Mã Thiên quỳ lạy:” Thần vĩnh viễn cảm niệm đại ơn của bệ hạ, nhưng sư sách không thể bẻ cong.”
“ Thần trộm nghĩ bệ hạ thiên uy hiển hách, lập nên kỳ công bất thế, nên thành tấm gương cho đế vương thiên thu, không nên vì chuyện nhỏ giận lây thần tử, đó là chuyện không sáng suốt.”
Uỳnh! Sấm lại rền vang khắp đại điện.
..........
Hôm nay dừng ở đây nhé, cám ơn các Thần Vệ datmadd, kuheosu994, Batmania, Silkroad.