Không ai ngó ngàng gì cả, tới khi trời tối một hoạn quan đốt nến mang cơm tới cho Tào Tương và Vân Lang.
“ Lần này chết nhiều người lắm đây.” Tào Tương mãi mới nói lên lời, không chỉ trăm người, mỗi người mua tờ giấy đó đều có gia nghiệp, liên lụy vô cùng:
“ Giờ ta hi vọng lão tặc Đổng Trọng Thư cũng vướng vào lưới của bệ hạ, thế thì kẻ ngu ngốc kia mới có cơ hội sống.” Vân Lang thở dài:
“ Nhất định sẽ trúng kế.” Tào Tương đột nhiên khẳng định chắc chắn:
“ Vì sao, lão già đó gian lắm?”
“ Ngươi ngốc thế? Mấy năm qua sức khỏe Đổng Trọng Thư không tốt, chủ sự là đại đệ tử Lữ Bộ Thư, cái bây của bệ hạ chính là chuẩn bị cho những kẻ tài hèn trí lớn như hắn.” Nhận thức của Tào Tương với triều đình chưa đủ, lý giải tâm tình người khác có thể thiếu sót, phán đoán sự thế phát triển đôi khi không đúng.
Nhưng nếu là hiểu tâm tư hoàng đế thì đã tới tận xương tủy, dù sao hắn bị đánh bị chửi suốt từ nhỏ tới giờ ...
Phân tranh trên triều đường, cuối cùng vẫn là xem ý chỉ của hoàng đế.
Bởi thế hắn nói không sai.
Vân Lang, Tào Tương giờ đều tin, Trường An thậm chí Quan Trung đều đang gào khóc …
Xảy ra chuyện này, cho dù Lưu Cư làm ra chuyện ngu xuẩn hơn nữa thì tin rằng cũng không ai dám lợi dụng sự ngu xuẩn của Lưu Cư làm chuyện không nên làm.
Đây là một loại thủ đoạn yêu con của hoàng đế.
Dữ dội, tàn nhẫn mà hiệu quả.
Nhi tử dù không ra gì thì vẫn là nhi tử, không phải trước tên kèm theo danh từ gì mà thay đổi.
A Kiều chỉ nhìn thấy thanh danh của Lưu Cư vứt đi rồi, không nhìn thấy thực tế là từ nay về sau không ai dám lợi dụng Lưu Cư.
Lưu Cư có lẽ không còn tư cách đăng cơ, nhưng hắn sẽ có thể sống, dù sống không vui vẻ gì, ít ra cũng có cái chết yên lành.
Đó là cách yêu con của hoàng đế ...
Vân Lang ngồi trên bồ đoàn, suy ngẫm theo lời hoàng đế.
Tào Tương thì buồn chán, muốn có tí rượu để uống, mở cửa ra chẳng thấy ai, cả tên hoạn quan vừa trông cửa cũng không thấy đâu.
Gọi mấy tiếng không ai đáp, vừa bước bột chân ra ngoài, lập tức rụt lại.
Lúc này bất kể sai lầm nào cũng bị hoàng đế phóng đại vô hạn ...
Vân Lang xem tranh họa trên tường, có bức ( Tiêu dao du) do Lưu Triệt sao chép của Trang Tử, thể hiện hùng tâm vạn dặm của hoàng đế, tranh kiểu thế Vân Lang xem nhiều rồi, như bức ( Thấm viên xuân tuyết) của thái tổ sáng tác.
Ở bức tường phía tây viết đoạn văn Vân Lang không biết.
“ Phu cao chân tại thế, thừa vật du tâm, bất nhân cùng đạt bi hỉ, duy suất thiên tính khứ lai, tu vu trung nhi vô tác vu ngoại, cố kỳ bổn nhi bất sức kỳ chi” Tào Tương thấy Vân Lang xem nhập tâm thì tới lẩm bẩm đọc, thứ văn tự này chẳng có mỹ cảm, khác hoàn toàn với mô thức văn chương đương thế, ngữ nghĩa nông cạn, không có sắc thái tình cảm như ô hô, ai tai gì cả:” Ai sáng tác thế nhỉ?”
“ Bệ hạ đấy.”
Tào Tương không tin:” Quái dị lắm, giống thứ ngươi viết.”
Vân Lang lắc đầu dứt khoát:” Không phải ta.”
“ Chắc là cùng mạch Khoa kỹ Tây Bắc với ngươi rồi.”
“ Không thể nào, văn chương của Khoa kỹ Tây Bắc ta đều biết.”
Tào Tương suy đoán:” Nói không chừng là tiên hiền của Khoa kỹ Tây Bắc ở ngoài vô tình sinh vài đưa con, để lại cho con mình, bệ hạ thu lấy.”
Vân Lang tiếp tục nhíu mày trầm tư không để ý tới đủ loại suy đoán của Tào Tương.
Người bị hoàng đế giam, nếu không ai nhớ tới, rất có khả năng sẽ bị chết đói.
Vân Lang, Tào Tương buổi sáng ăn rất no, tới trưa không được hạt cơm nào vào bụng, đến tối thì Chung Ly Viễn mới dẫn hoạn quan mang tới cho ít thức ăn.
Hai người đều chẳng thích cơm nước trong cung, thứ ngon lành mà đều làm thành cháo nát, không biết đầu bếp ý đồ gì.
Quá đáng hơn nữa bên trong cho đủ thứ gia vị, ăn thứ hỗn hơn này chả khác gì cám lợn.
Vân Lang chỉ ăn cháo đặc không thêm bất kỳ thứ gì, còn Tào Tương chung tình với đùi dê nướng.
“ Hoàng hậu tới Đông cung, nơi đó máu chảy thành sông.”
Chung Ly Viễn mới nói nửa câu Vân Lang trừng mắt một cái, hắn không nói nữa.
Tào Tương chả coi ra gì, hắn không kỵ húy mấy thứ này:” Có gì mà không thể nói chứ, cữu mẫu ta tới Đông cung mà nương tay mới là lạ, ở đó trừ Địch Sơn ra thì cữu mẫu không thích ai hết, không biết Quách Giải chết chưa?”
Vân Lang chỉ bức tranh chữ kỳ là ở tường tây, hỏi Chung Ly Viễn:” Ngươi có biết của ai không?”
Chung Ly Viễn xem một lúc nhớ ra:” Của một luyện khí sĩ nơi hoang dã tên Tự Tại đạo nhân.”
“ Đạo nhân à?”
“ Vâng, người này tự xưng nhìn thấu thiên đạo, hiểu rõ vô thường, bệ hạ cùng ông ta nói chuyện ba ngày, muốn giữ lại trong cung, ông ta nói, rùa ở trong bùn ăn những vật thổi rữa nhưng tự do tự tại, rùa cung phụng trong cung tuy đẹp đẽ, nhưng cung phụng là cái vỏ chứ không phải cái xác bên trong, sớm muộn cũng chết khô.” Chung Ly Viễn có vẻ rất thán phục:” Bệ hạ không nỡ phá hỏng tu hành của ông ta nên thả cho đi.”
Vân Lang lắc đầu:” Nhìn thấu thiên cơ à, trăng sao không đốt tự sáng, cầm thú tự sinh, gió không ai thổi mà có, cây cối không ai trồng tự mọc, những thiên đạo đó hắn hiểu được bao nhiêu chứ?”
Tào Tương vừa gặm thịt dê vừa nói:” Ngươi ghen tỵ.”
“ Ta không ghen tỵ, ta hận không thể biến tất cả mọi người trong thiên hạ trở thành trí giả, vấn đề ta biết người tu đạo, một khi đạt tới mức độ vong tình thì thực sự rất tệ, lúc đó không bị tình cảm ảnh hưởng, loại người ấy chúng ta thường gọi là thánh nhân.”
“ Mà trong mắt thánh nhân thì con người, cầm thú, cỏ cây đều không khác gì nhau, không vì người chết mà đau lòng, không vì sinh mệnh mới ra đời mà vui vẻ. Trong mắt họ, tất cả chỉ là thiên đạo, là tự nhiên, không có thương xót, không yêu ghét, bọn họ theo đuổi đại hoan hỉ.” Vân Lang thở dài:” Ta mà gặp thánh nhân, sẽ giết ngay.”
Tào Tương đặt đùi dê xuống, có chút sợ hãi:” Ngươi nói những lời này làm gì, chẳng lẽ ngươi nghĩ bệ hạ bị đạo nhân này ảnh hưởng, hay là phái người giết hắn?”
Chung Lý Viễn nói:” Người này không rõ tung tích nữa.”
Đây đúng là phong cách cao nhân, rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ở trong sương mù để người đợi phải suy đoán sự cao thâm của mình, Vân Lang nhíu mày hỏi:” Đổng công vào cung chưa?”
“ Đổng công ở trong xe ngoài cung, cầu kiến bệ hạ mà không được, không định rời đi, xem ra tối nay định qua đêm ngoài cung.”
Tào Tương đoán trúng đắc ý lắm:” Ta biết tên Lữ Bộ Thư đó chẳng ra cái gì mà, không biết bệ hạ có nể mặt Lão Đổng không?”
Chung Ly Viễn giơ ngón tay bội phục:” Lữ Bộ Thư đã bị đưa vào đại ngục trong Đình úy phủ, giờ chỉ đợi bệ hạ định tội thôi, sự kiện lần này bệ hạ không cho dùng tiền chuộc tội.”
“ Đệ tự Lương Khải của Lữ Bộ Thư nghe tin liền quỳ ngoài tẩm cung bệ hạ thỉnh tội, nói Lữ Bộ Thư phạm tội là do hắn, xin bệ hạ trị tội, thả Lữ Bộ Thư.”
Nhắc tới Lương Khải, Vân Lang truy hỏi:” Do hắn làm sao?”
“ Lữ Bộ Thư dùng văn thư trống của thái tử, muốn kiếm cho Lương Khải vị trí ngự sử trung thừa. Bệ hạ không trị tội, xem ra đánh giá cao Lương Khải.” Tào Tương nhìn mây đen trên trời cười đều không thôi:
Vân Lang biết tâm tư của hắn:” Với kiến thức của Đổng Trọng Thư, ông ta ắt biết giờ chưa phải lúc chết, ông ta sẽ vô cùng chú ý sức khỏe.”
“ Mất hứng.” Tào Tương lẩm bẩm: