Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1132 - Q8 - Chương 021: Đạo Lý Của Lưu Triệt.

Q8 - Chương 021: Đạo lý của Lưu Triệt. Q8 - Chương 021: Đạo lý của Lưu Triệt.

Xuân Phong Lâu vốn là sản nghiệp của Trác Cơ, nhưng sau khi nàng chính thức vào Vân thị thì chuyển sang cho Chu Hồng, Trương Liên.

Tới Xuân Phong lâu, Tào Tương đuổi hết khách khứ đi, kỳ thực buổi trưa còn chưa nhiều khách, còn mỹ nhân thức khuya vẫn đang ngủ say.

Nghe nói Bình Dương hầu tới, các mỹ nhân vội vàng thức dậy trang điểm, nhưng thất vọng rồi, mọi khi Bình Dương hầu thấy bọn họ hưng phấn như dê đực, giờ lại yên tĩnh như rùa đen.

Tào Tương mặt âm lãnh, Vân Lang thì dựa vào cửa sổ nhìn dòng người huyên náo bên ngoài.

Một ca cơ còn rất trẻ, chỉ chừng mười mấy tới rót rượu, Tào Tương bẹo má non mịn của mỹ nhân, thương tiếc nói:” Chạy mau.”

Mỹ nhân cười hi hi đứng dậy, vẫy ông tay áo chạy, vừa chạy vừa vẫy tay với Tào Tương.

Tào Tương hậm hực:” Cách biểu đạt của ta có vấn đề à, vì sao người khác không hiểu?”

Vân Lang đấm ngực hắn một cái:” Tại ngươi nói cao thâm quá.”

Tào Tương nghĩ, có khí thế thật, quá tài hoa làm người đời không hiểu, đành trực tiếp một chút:” Ngươi nói bệ hạ có nổi giận đốt Xuân phong lâu không?”

“ Không thể nào, tin tức do chính bệ hạ phát ra mà.”

“ Ngươi nhớ ta nói bệ hạ điên rồi không? Lúc đó ta không biết vì sao, giờ ta biết rồi, nếu ta có gia chủ tương lai như Lưu Cư, ta cũng điên, chuyện gì cũng có thể làm ra.” Tào Tương bộ dạng đau khổ, nhìn tiểu mỹ nhân vẫn cười hi hi chạy qua chạy lợi đợi hắn đuổi:” Đám Chu Hồng, Trương Liên dù bị chặt đầu cũng chẳng oan, nhưng trong đây toàn người đáng thương.”

Vân Lang tặc lưỡi:” Ngươi muốn cứu họ à?”

“ Trời cao có đức hiếu sinh mà.” Tào Tương vừa nói vừa cho tay vào lòng, nói với đám ca cơ:” Hôm nay bản hầu chơi trò mới, chỉ cần các ngươi cầm một hạt châu chạy quanh Trường An một vòng thì sẽ là của các ngươi.”

Nghe vậy đám mỹ nhân kéo ùa tới, chỉ cần có được một hạt châu của Bình Dương hầu thì hai ba năm tới không cần lo cái ăn cái mặc.

Tào Tương sờ ppsng tay áo, ai ngờ không có gì, lúc ống tay áo Vân Lang, quả nhiên móc ra cả nắm rải xuống đất.

Thế là chớp mắt không thấy mỹ nhân nữa, chạy sạch rồi, chỉ có chưởng quầy béo cười híp mắt đợi sai bảo.

“ Nghe nói nơi này có bán thứ hay, lấy ra đây gia gia xem thử.”

Chưởng quầy đi nhanh tới, nói nhỏ:” Biết hầu gia hứng thú với thứ này, tiểu nhân chuyên môn chuẩn bị hai tờ.”

Tào Tương phất tay:” Còn không mau lấy ra.”

Chưởng quầy đi một lúc, sau đó hai tay bê hộp son đỏ về, mở ra xem quả nhiên là hai văn thư trống.

“ Ngươi chắc chắn là hàng thật chứ?”

Chưởng quầy thì thầm:” Từ Đông cung tuồn ra, nghe nói thái tử thiếu tiền chi dùng.”

“ Thái tử mà lại thiếu tiền à?”

“ Gia nghiệp lớn, nuôi một đám người, ăn mặc có chỗ nào không cần tiền?”

Tào Tương cầm văn thư lên thở dài:” Sao tới nỗi này.”

Vân Lang nhắc:” Sớm vạch trần ra, nếu ngươi cứu người rồi thì nên cứu thêm vài người nữa đi.”

“ Lại đây.” Tào Tương gật đầu vẫy tay gọi chưởng quầy, chưởng quầy béo khúm núm tới gần, khom lưng vươn cổ đợi:

Xoẹt, một thanh chùy thủ cứa quá cổ hắn, chưởng quầy ngã xuống, chẳng mấy chốc máu thấm ướt thảm lông cừu đắt tiền.

Tào Tương kiểm tra lại y phục không có máu, bảo gia tướng:” Tới Đình úy phủ báo tin, nói ta phát hiện ra ác tặc hại quốc, đã giết rồi.”

Khi Lưu Triệt nhận được tin Tào Tương, Vân Lang giết người giữa phố, trầm mặc hồi lâu mới nói:” Chẳng lẽ là vì huynh đệ tình thâm?”

Vệ Tử Phu cầm bát cơm nói nhỏ:” Con người muốn tuyệt tình tuyệt nghĩa kỳ thực rất khó.”

Lưu Triệt hỏi A Kiều ngồi ăn xa tít:” Nàng thấy sao?”

A Kiều cười lạnh:” Thiếp đã bị bệ hạ giam lỏng rồi, còn nói với ai được nữa.”

“ Cả nhà hiếm khi đoàn tụ, sao lại thành giam lỏng? Nếu nàng không muốn thì về Trường Môn cung đi.”

“ Bị người ta nhìn thấu nên thiếp thành vô dụng rồi chứ gì?”

Lưu Triệt cầm bát cơm lên thong thả ăn:” Nàng là thê tử của trẫm, trẫm đối xử với nàng thế nào cũng chẳng sai, nếu chúng ta cón một nhi tử nên hồn thì trẫm đâu cần làm ra nhiều chuyện như thế ... Được rồi, chuyện tới đây thôi, bảo Triệu Xung thu lưới đi.”

Tùy Việt đáp một tiếng vội vàng chạy đi.

Vệ Tử Phu cười gượng gạo:” Đều tại Cư Nhi kém cỏi.”

Lưu Triệt phất tay:” Mấy ngày trước không phải nàng muốn dọn dẹp Đông cung sao? Giờ đi đi.”

Vệ Tử Phu mừng rỡ bỏ bát cơm xuống bái lạy:” Thần thiếp tạ ơn bệ hạ.”

A Kiều miệng mấp máy, muốn nói gì đó nhưng nhìn Vệ Tự Phu lau nước mắt vội vàng rời đi, cuối cùng ngậm miệng không nói.

Vân Lang và Tào Tương bị Triệu Xung nhốt trong một chiếc xe ngựa đưa tới hoàng cung. Người Đình úy phủ không tới tìm họ mà lại là Triệu Xung, vậy là ai đứng sau chuyện này đã rõ như ban ngày.

Khi hai người lần nữa tới Kiến Chương cung thì loan giá của A Kiều đã không còn nữa, Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm đứng thủ vệ sợ đại điện nhìn hai người họ bị Triệu Xung áp giải thì nhíu mày không hiểu gì.

May là Tào Tương và Vân Lang vẫn nói cười, dáng vẻ không giống người gặp đại họa mới không hỏi.

Lưu Triệt ngồi trên bồ đoàn, ăn mặc tùy tiện, tóc buông xõa, nhắm mắt trầm tư, chỉ là không thấy phiên tăng như Vân Triết kể.

Hai người tự động tìm bồ đoàn ngồi đợi.

Qua một tuần hương, sắc trời tối dần, Lưu Triệt mở mắt ra nhìn hai người:” Văn thư do trẫm sai người làm, Lưu Cư có ngu ngốc cũng không tới mức đó.”

Vân Lang chắp tay:” Nếu là thái tử làm, người ta tối đa chỉ nói thái tử ngu xuẩn, nếu là do bệ hạ làm, thần không biết phải đánh giá thế nào?”

“ Chà, hôm nay không khí bất thiện quá nhỉ?” Lưu Triệt giọng điệu uy hiếp:

Thái độ Vân Lang cứng rắn vượt ngoài dự liệu của Lưu Triệt:” Thần cho rằng, bệ hạ là thiên tử nên quang minh chính đại không nên có hành vi u ám ...”

“ Trẫm làm việc không cần ngươi đánh giá.”

“ Sẽ chết rất nhiều người.”

“ Kẻ gian nịnh ai ai cũng có thể giết.”

“ Bệ hạ phân biệt được sao?”

“ Không cần, một tấm văn thư là đủ rồi, Đại Hán đã yên bình năm năm, trong năm năm qua trẫm không xử trí một trọng thần nào, để cho những kẻ dã tâm nghĩ trẫm đã ra. Các ngươi đã vượt qua khảo nghiệm, nề tình Khứ Bệnh và Lý Cảm một dạ trung thành, trẫm cho các ngươi ở lại cung, khỏi dính phiền toài ngoài kia.”

Tào Tương từ đầu tới cuối không nói gì, liên tục nháy mắt với Vân Lang.

Vân Lang hỏi câu cuối:” Không biết bệ hạ phát ra bao nhiêu văn thư?”

Lưu Triệt gằn giọng:” Không nhiều, một trăm tờ.”

Vân Lang nhắm mắt lại thở dài, ai nấy nhìn cảnh này đều hiểu, đến y cũng hết cách rồi, Hoắc Khứ Bệnh không đành lòng định nói giúp, Lý Cảm giữ hắn lại lắc đầu, A Lang đã không làm được, bọn họ có thể làm được sao.

“ Mấy ngày tới ở lại đây suy nghĩ kỹ chuyện quá khứ, tính toán tương lai nên làm thế nào, đừng nghĩ rằng trấm thích các ngươi mà nới lỏng, đừng phạm sai lầm, một khi phạm sai lầm, dù là nhi tử của trẫm, trẫm cũng không bỏ qua.” Lưu Triệt đi rồi, phòng chỉ còn lại hai người:

Bình Luận (0)
Comment