Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1131 - Q8 - Chương 020: Câu Cá. (2)

Q8 - Chương 020: Câu cá. (2) Q8 - Chương 020: Câu cá. (2)

Mắt bốn người Vân Lang muốn lồi ra.

Tào Tương mặt trắng bệch:” Cái này khả năng là thật đấy.”

Hoắc Khứ Bệnh lật đi lật lại, đối chiếu ấn tín thái tử, muốn tìm ra chỗ phản bác cũng không nộ, phẫn nộ đấm bàn:” Sao có thể như thế?”

Lý Cảm cũng cầm văn thư mà không nói lên lời, thứ này mà biến thành thủ lệnh điều binh, không dám tưởng tượng:” Đốt đi.”

Tào Tương mặt âm u:” Cái này đốt thì dễ, nhưng thứ văn thứ trống khác trôi nổi ở Trường An thì sao, có một cái thì ắt có cái khác, đây là chuyện lớn phải báo lên bệ hạ.”

Vân Lang thở dài:” Vậy thì ta phải giải thích lai lịch của văn thư này sao đây?”

Tào Tương ngồi bịch xuống, đấm bàn mấy cái, hận không thể bóp chết Lưu Cư.

Lý Cảm thở ngắn than dài:” Ấn tín thái tử không phải luôn mang theo trên người à, vì sao lại xuất hiện trên văn thư trống? Chử Lang ngươi lấy đâu ra?”

Chử Lang nhìn Vân Lang, được cho phép mới trả lời:” Từ Xuân Phong lâu, chỉ tốn một trăm lượng hoàng kim.”

Nhưng không nói lấy từ tay ai.

Xuân Phong lâu vốn là sản nghiệp của Trác Cơ, sau nhường ra, song nếu có kẻ muốn lấy đây làm cớ, Vân thị không tránh khỏi liên lụy, Vân Lang không chậm trễ nữa cầm văn thư lên nói:” Ta đi một lúc rồi về.”

Không lâu sau Vân Lang tới ruộng gai, Hà Sầu Hữu gầy khô như xác chết đi ra, phe phẩy nón quạt mát.

Vân Lang hỏi:” Có phải bẫy không?”

“ Khi Chử Lang nói với ta, ta biết là cạm bẫy, định xem ngươi làm thế nào?”

“ Con người ta không bao giờ tin vận may rơi xuống đầu, huống hồ ta không nghĩ Lưu Cư khốn kiếp đến thế, song lại phù hợp với thủ pháp của bệ hạ.”

Nếu thực sự là do Lưu Triệt làm ra, vậy là chuẩn bị phế truất Lưu Cư rồi.

Hà Sầu Hữu bình thản nói:” Đây là hành vi của bệ hạ lúc tuyệt vọng, lửa giận của bệ hạ phải có chỗ phát tiết.”

“ Ta có nên trả lại bệ hạ không?”

“ Nhìn thấu mưu kế của bệ hạ có kết cục tốt không? Xử lý mau lên.”

Vân Lang nhìn theo ánh mắt ông ta liền hiểu ngay, chạy một mạch tới Trường Môn cung, lên tới tầng năm thở hổn hển.

A Kiều lườm một cái:” Không cần cố ý chạy cho ta xem, ta biết là ta già rồi.”

Vân Lang không nhiều lời:” Gia tướng lấy được từ Xuân Phong lâu, đã nghiên cứu, là thật.”

“ Chậc, đúng là trung thần của bệ hạ.” Không ngờ A Kiều chẳng tỏ ra ngạc nhiên, lấy hai phong văn thư nữa ra vẫy vẫy:” Ngươi không phải người đầu tiên.”

“ Bệ hạ rốt cuộc phát ra bao nhiêu bản?”

“ Không rõ, chắc là không ít.”

Vân Lang ngồi xuống:” Đây là kiểu chấp pháp đặt bẫy, thế nào cũng máu chảy thành sông, đầu người lông lốc.”

“ Không nộp lên chẳng phải là loại lòng bất chính sao, giết thì giết không oan.”

Vân Lang ngả ra sau, vì A Kiều thò một cái chân ra.

A Kiều bĩu môi:” Quỷ nhát chết! Được rồi, ta tiến cung đây, mấy ngày qua bệ hạ suốt ngày ở cùng Vệ Tử Phu.”

Trêu ghẹo Vân Lang xong A Kiểu đứng dậy đi ngay, sau đó đội xe lớn của nàng rầm rộ tới Kiến Chương cung.

“ Chỗ A Kiều có hai văn thư trống nữa.” Vân Lang chạy về, chưa kịp uống nước đã nói:

Tào Tương mặt trắng bệch, lúc mới thấy văn thư trống này thực sự có chút do dự có nộp lên không, may mà lý trí chuyến thắng, nếu không giờ thành cá trong lưới của hoàng đế.

“ Năm xưa Đậu Anh từng nói tiếp nhận di chiếu của tiên đế, cho phép ông ta lúc nguy nan có thể tiến cung diện kiến hoàng đế.”

“ Bệ hạ lệnh tra hồ sơ, kết quả không tìm thấy chiếu thư như vậy, nhưng lại tìm thấy trong nhà Đậu Anh, vì thế Điền Phẫn nói Đậu Anh n gụy tạo di chiếu.”

“ Đáng thương cho Đậu Anh cả đời hào hùng, diệt loạn bảy nước oai phong làm sao, ai có thể ngờ có ngày thành cái đầu lâu thấp kém bị đao phủ chặt trên đường, liên lụy người nhà, tới người nhặt thi cốt cho ông ta cũng không có.”

“ Ta đi Lạc Dương một thời gian, Khứ Bệnh, ngươi về Mã Ấp đi, bệ hạ điên rồi, A Lang, A Cảm, các ngươi ở Trường An thường ngày chờ ra ngoài.”

Tào Tương nói xong là vội vàng chuẩn bị kéo Hoắc Khứ Bệnh rời Trường An.

Hoắc Khứ Bệnh gạt tay hắn ra:” Ta đi gặp bệ hạ, lúc này bệ hạ cần ta.”

“ Cần ngươi làm gì, giết người hộ à?”

“ Bệ hạ ắt vì chuyện gì đó mà bất an cực độ nên mới dùng hạ sách này, ta là thần tử của bệ hạ, phải phân ưu với bệ hạ, cho dù cầm kích bảo vệ bệ hạ yên giấc cũng được.”

Tào Tương nhảy dựng lên:” Tin ta đi, bệ hạ điên rồi.”

Vân Lang xua tay, trấn an huynh đệ:” Ngươi cứ bình tĩnh đã, lúc này đừng rời Trường An, e có đại loạn.”

Lý Cảm tán đồng:” Ta cùng Khứ Bệnh đi mặc giáp canh gác cho bệ hạ.”

“ Cứ làm thế đi.” Vân Lang khoác vai Tào Tương:” Còn ta và ngươi tới Minh Nguyệt các ở Trường An uống rượu ăn chơi ha ha ha ...”

Có chuyện giấu hảo hữu, nói lời không thật lòng mà mặt chẳng đổi sắc, Vân Lang cảm thấy hổ thẹn. Đương nhiên chuyện cần làm thì vẫn phải làm, hơn nữa còn phải làm thật tốt.

Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm khoái mã tới Trường An, cầm kích hộ vệ hoàng đế, khiến Lưu Triệt rất cảm xúc.

Trên triều đường Lưu Triệt không nói một lời liên quan tới Lưu Cư, bình tĩnh xử lý quốc sự, tiếp đãi sư thần phiên bang, phê duyệt vài lệnh bổ nhiệm, xử quyết, sau đó thoái triều.

Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm cầm kích lớn theo hoàng đế rồi, trường đường tức thì náo nhiệt, không ai về nhà, gọi bạn gọi bè, không đi dã ngoại thì uống rượu, câu cá, tóm lại mọi người đều tìm được đồng bạn đáng tin làm nhân chứng.

Đêm nay đã định sẵn là đêm không ngủ.

Lưu Cư chẳng hiểu gì, chỉ cảm giác không khí triều đường rất quỷ dị. Quan viên trước kia từng ra vào chỗ Lưu Cư yến tiệc, lúc này tránh như tránh rắn rết.

Còn Quách Giải, Địch Sơn không quá am hiểu triều đình, Hà Khâu Giang Công và Chu Mãi Thần chưa trung thành tới mức vì Lưu Cư mà chết.

Tào Tương nhìn Lưu Cư hoang mang cô độc, nói với Vân Lang:” Lưu Cư luôn cho rằng ngoại thích sẽ thành đại họa sau khi hắn đăng cơ, hắn không nghĩ tới là bản thân chưa đăng cơ.”

Vân Lang thắc mắc:” Ta chỉ không hiểu vì sao hoàng hậu không báo tin cho Lưu Cư.”

“ Xem ra hoàng hậu không còn hi vọng gì vào hắn nữa.”

“ Kệ, huynh đệ ta đi Minh Nguyệt các uống rượu thôi.”

Tào Tương cười nhạt:” Sao không đi Xuân Phong lâu, xem thằng vương bát đản đó là ai, ngươi đi không?”

Vân Lang chép miệng:” Chả mấy khi ngươi dũng cảm một lần, đương nhiên là ta theo rồi.”

Hai người nối nhau rời Kiến Chương cung, bên đường đi thấy loan giá của A Kiều, gác bên cạnh là người xa lạ, không phải người hay thấy.

Lưu Cư cũng dừng bước bên loan giá, thấy Tào Tương và Vân Lang nhìn mình, chắp tay thi lễ, đối diện hai người này, chẳng dám thể hiện uy phong.

Tào Tương nhìn trời cao, nói:” Năm xưa có chim lớn ba năm không kêu, kêu một tiếng kinh động thiên hạ, năm xưa có cá lớn, nổi trên mặt biển nghìn năm, sau đó hóa chim bằng bay lên trời, điện hạ có biết không?”

Lưu Cư mỉm cười:” Làm thế há chẳng phải người ta nói cô vương chỉ biết ngồi không sao?”

Tào Tương cố nén lửa giận, đổi xưng hô:” Biểu đệ, ngươi có mẫu thân tốt nhất trên đời, hôm nay nhàn rỗi nên đi thăm đi.”

Lưu Cư thi lễ:” Mẫu thân ở trong lòng, không phải là thăm nhiều hay ít.”

Tào Tương phát hiện ra mình chẳng còn gì để nói, lắc đầu bỏ đi, Lưu Cư thì mỉm cười thắng lợi.

Bình Luận (0)
Comment