Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1130 - Q8 - Chương 019: Câu Cá. (1)

Q8 - Chương 019: Câu cá. (1) Q8 - Chương 019: Câu cá. (1)

Buổi trưa, trơi hơi mát một chút, Trường Bình hơi mệt tới tiểu lâu chợp mắt, Đại Vương mới thoát thân, tìm được Vân Lang xong liền không muốn đi đâu nữa.

Tiệc chiêu đãi Trường Bình tổ chức vào chập tối, do là tiệc nhà, lại thêm đang lúc để tang Vệ Thanh nên không có ca vũ, không có rượu, chỉ có ngồi quây quần ăn uống.

Dưỡng khẩu vị nửa ngày, Trường Bình ăn rất ngon, mỗi loại thịt đều thử qua một chút, cuối cùng ăn no căng bụng.

Hôm nay bà chỉ là lão phụ bình thường, muốn hưởng thụ năm tháng còn lại, cái gì mà quốc quân đại sự, cái gì mà truyền thừa đế quốc, vứt hết cả đi.

Ăn no rồi Trường Bình được đám phụ nhân xúm quanh đưa tới hoa viên tản bộ, từ đầu tới cuối Trường Bình nắm chặt Vân Động không chịu buông.

Bà đã đem cả bản thân, trượng phu, nhi tử, nghĩa tử hiến hết cho đế quốc, giờ chỉ muốn có đứa bé cuối cùng, không có khổ nạn, không cần hao tổn tâm lực.

Cùng lúc đó một đám khổ hành tăng vây quanh Lưu Triệt dùng tiếng Phạm đọc Nguyên nhân ca.

Lưu Cư đứng ở ngoài đại điện, nghe bên trong truyền ra tiếng ca, hai tay chắp lại cầu mong phụ hoàng có thể hiểu hàm nghĩa trong đó. Hắn muốn tạo ra thế giới mới, một thế giới hoàn toàn khác do mình và phụ hoàng tạo ra.

Khổ hành tăng Thân Độc hình thù kỳ quái lui rồi, Lưu Triệt cũng kết thúc đả tọa, từ từ mở mắt ra, không nói gì cả, tới Y Lan điện.

Năm xưa hắn sinh ra ở nơi đây, Lưu Cư cũng vậy, Lưu Triệt một mình trong đại điện, hoài niệm ngày Lưu Cư sinh ra, khi đó hắn vui mừng cỡ nào, trưởng tử của mình ra đời rồi, nhìn đứa bé tí xíu được bế ra, lồng ngực Lưu Triệt như muốn vỡ tung bởi hạnh phúc.

Hắn giơ cao nhi tử tuyên bố với toàn bộ thần tử ở ngoài kia, trẫm có nhi tử rồi.

Vậy mà giờ đây ….

Vệ Tử Phu đi vào, hoàng đế vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo nàng ngồi xuống:” Nàng sinh ra hai đứa con ở đây.”

“ Bệ hạ có biết khi đó thần thiếp kiêu ngạo ra sao không?”

Lưu Triệt gật đầu:” Trẫm cũng rất kiêu ngạo, đôi khi trẫm hi vọng Cư Nhi vĩnh viễn chỉ bảy tuổi.”

Vệ Tử Phu mặt mày ảm đạm:” Dù sao đó cũng là cốt nhục của bệ hạ ... Chẳng lẽ Cư Nhi lại gây họa gì rồi sao?”

“ Không, nó rất hiếu thảo, nó không làm sai gì cả, nó là đứa bé ngoan.” Lưu Triệt từ tốn nói:

Vệ Tử Phu nghe hoàng đế khen ngợi mà mặt càng trắng bệch, sao nàng không hiểu, khi Lưu Triệt nói chuyện càng ôn hòa thì hậu quả càng đáng sợ, nắm chặt tay hắn:” Bệ hạ, cầu xin người …”

“ Không cần cầu xin, trẫm không làm gì hết, đường của mỗi người do người đo tự đi, trẫm chỉ không hiểu vì sao nó đi vào con đường này. Hôm nay nó cầu xin trẫm nói có đám khổ hành tăng pháp lực cao cường muốn tụng kinh cầu phúc cho trẫm.” Lưu Triệt giọng bi ai:

“ Không tệ mà.”

“ Đúng là không tệ, đám tăng lữ đó đọc bài Nguyên nhân ca ...” Lưu Triệt giải thích nguồn gốc của bài ca này cho Vệ Tử Phu:” Trẫm rất thất vọng, lễ vật Lưu Lăng đưa tới Trường An, chỉ một mình Lưu Bác không nhận, bốn nhi tử khác của trẫm đều nhận.”

Vệ Tử Phu không hiểu cái gì mà thần quyền, vương quyền, rồi phân chia đăng cấp con người, song nàng hiểu câu cuối, đứng bật dậy:” Để thiếp thân tới Đông cung, đốt toàn bộ lễ vật, chặt đầu sứ giả.”

Lưu Triệt kéo Vệ Tư Phu ngồi xuống:” Cứ xem thôi là được, trẫm không giúp ai hết, cũng không trừng phạt ai hết, giang sơn vạn dặm, chúng ta phải lựa chọn cho tốt, nếu đều không được chúng ta sinh tiếp, sinh tới khi có quân vương hợp cách. Trẫm có thời gian, trẫm có lòng tin.”

Vệ Tử Phu khuỵu xuống:” Thiếp thân già rồi.”

Lưu Triệu cười gằn:” Chưa già, vẫn sinh được.”

Tùy Việt lặng lẽ rời Y Lan điện, đóng cửa lại canh bên ngoài, quệt tay qua mắt, rơi lệ vì chủ tử, người đau lòng nhất còn ai ngoài chủ tử?

........ ……….. ……..

Lưu Cư không sao hiểu được tâm trạng tuyệt vọng của phụ hoàng, mẫu hậu của mình, tiễn những khổ hành tăng đi rồi, quay về Đông cung thương lượng bước tiếp theo của kế hoạch.

“ Các ngươi xem bài Nguyên nhân ca này làm sao mới có thể thi hành ở Đại Hán?”

Quách Giải chắp tay hỏi:” Điện hạ, nếu như thế bọn thần sẽ thành tầng tối cao Sát Đế Lợi.”

Lưu Cư cười gật đầu:” Tất nhiên là thế.”

“ Thần thấy không ổn.”

“ Có gì không ổn? Cô vương cho rằng sau khi thi hành, Đại Hán Ta sẽ vạn năm trượng tồn, vĩnh viễn không mất.”

“ Thần không nói chính sách không tốt, mà thấy điện hạ lỗ quá, bọn thần vốn là thần tử của điện hạ, sao có thể cùng điện hạ thành Sát Đế Lợi? Vi thần cho rằng, điện hạ nên liệt vào thần cấp.” Quách Giải khom người nói:

Lưu Cư đắc ý cười dài:” Có các khanh tương trợ, cô vương mới có thể cai trị thiên hạ, cùng cấp với cô vương, các khanh nên tận tâm tận lực đừng phụ sự tin tưởng của cô vương.”

Địch Sơn vất vả xen vào:” Không ... Không ổn ... Chúng ta ... Sao, sao .. Lại dùng ... Lễ ... Lễ pháp man di.”

Lưu Cư phất tay:” Không hề gì, chỉ cần thứ có lợi cho Đại Hán chúng ta thì cứ dùng, Lưu Lăng đã nghiệm hứng ở Hung Nô, thực sự là điều luật tốt, cô vương cũng cẩn thận xác nhận mới quyết định hành sự, Giang công thấy sao?”

Hà Khâu Giang Công cúi đầu như không nghe thấy câu hỏi, Quách Giải nhắc khẽ mới phát hiện ông ta ngủ rồi.

Lưu Cư thoáng qua chút không vui:” Chu công thấy sao?”

Chu Mãi Thần lắc đầu:” Không ổn, người Hung Nô dùng cách này vì ít người, người Thân Độc lại đông, lúc nào cũng có mối lo lật sào. Kế này dụng ý một phần là để phân hóa người Thân Độc. Lưu Lăng lôi kéo số ít quyền lực được lợi để áp chế số đông. Đại Hán chúng ta không tồn tại vấn đề này, một khi thi hành rồi, ắt biến số ít thành kẻ địch của thiên hạ, không thể dùng.”

Lưu Cư nghe vậy nổi giận:” Thân Độc quốc khi thi hành chính sách này, thiên hạ hoan hô, không ai không nguyện ý, cũng chẳng thấy khói lửa nổi lên, Lưu Lăng nhờ thế mà củng cố vị trí. Chu Mãi Thần, ngươi bị chuyện lần trước làm sợ rồi sao, không dám dũng cảm nhận trọng trách nữa sao?”

Chu Mãi Thần không có gì tức giận:” Chủ yếu là vì thần xuất thân bé nhỏ, không dám quên gốc.”

Lưu Cư thấy cả Địch Sơn lẫn Chu Mãi Thần đều không đồng ý phất áo ra hậu điện, Quách Giải nhìn quanh, đắc ý theo sau.

Lúc này Chu Mãi Thần mới nổi nóng mắng Hà Khâu Giang Công:” Giang Công dậy đi, điện hạ đi rồi.”

Hà Khâu Giang Công mở mắt ra, bất mãn:” Sao không có yến tiệc?”

Địch Sơn thở dài rời đi.

Chu Mãi Thần đỡ Hà Khâu Giang Công lên:” Cái quốc sách đoạn tử tuyệt tôn ấy không thể xua đi cơn buồn ngủ của Giang Công à?”

“ Lão phu già rồi, lẩn thẩn rồi, làm sao nghe ra được thế nào là quốc sách tốt, thế nào là xấu, lão phu là con trâu ngàn cân được điện hạ bày lên trông cho đẹp mắt thôi. Đi thôi, không có yến tiệc, chẳng lẽ Chu công không mời lão phu tới Đắc Ý lâu một chuyến.”

“ Tới Đắc Ý lâu thì dễ, ta chỉ sợ theo thái tử mất luôn cả đầu.”

Hà Khâu Giang Công mỉm cười:” Gốc của Chu công đâu có ở Đông cung.”

“ Căn cơ của Giang công cũng ở Lương Châu kia mà, vì sao lại từ xa xôi ngàn dặm tới Trường An.” Chu Mãi Thần cười nhạt:

Hà Khâu Giang Công khôi phục bộ dạng mơ màng lẩn thẩn:” Đi ngắm cảnh, ngắm cảnh ấy mà.”

Mưu sĩ của Lưu Cư mỗi người một mưu đồ, nhưng võ sĩ của hắn lại vô cùng cường hãn, giống rất nhiều thống soái trong quân, đều thích dùng dũng sĩ từng theo mình xung phong hãm trận.

Cận vệ của Lưu Cư đều là người năm xưa theo hắn chinh chiến tây nam, một lòng trung thành.

Đó là khó khăn lớn nhất khi Chử Lang muốn phái người tiến vào Đông cung, lối này không thông hắn nhanh chóng phát hiện văn thần của đông cung tựa hồ chẳng có tí tiết tháo nào.

Khi Chử Lang lấy được một văn thư trống đóng ấn tín Lưu Cư, hắn xuất hiện trước mặt Vân Lang.

Bình Luận (0)
Comment