Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1129 - Chương 018: Lưu Cư Hiến Kế Trị Quốc.

Chương 018: Lưu Cư hiến kế trị quốc. Chương 018: Lưu Cư hiến kế trị quốc.

Trường Bình lâu ngày không gặp xuất hiện trước mặt Vân Lang, bà vốn có khung xương lớn, nay gày tọp đi, cũng may ánh mắt còn sức sống.

“ Mẫu thân đã lâu không tới, hôm nay để hài nhi xuống bếp làm cho người một bữa.”

Trường Bình gật đầu:” Ta muốn ăn thịt.”

Vân Lang nghe vậy mừng lắm, quát Lương Ông:” Nấu cháo bào ngư để mẫu thân dưỡng dạ dày, sai Mao Hài giết trâu, dê, lợn, hươu, sai gia tướng vào núi, một canh giờ sau ta muốn chim tùng kê, chuột trúc, tới Vị Thủy, mỗi loại cá đều bắt về cho ta, quan trọng nhất là cá diếc ...”

Trường Bình nghe Vân Lang quát thảo mỉm cười, ngồi lên lưng Đại Vương, bảo Vân Triết:” Gọi đệ đệ ngươi lại đây dẫn ta đi quanh một chút.”

Vân Triết cười nịnh:” Vân Động tính tình bộp chộp, để tôn nhi hầu hạ lão tổ.”

“ Lão tổ ngươi cả đời tiếp xúc với nhân kiệt, già rồi, không muốn nữa, ta thích đứa trẻ ngốc một chút, đỡ mệt.”

“ Tôn nhi là đứa kém cỏi.”

“ Cút!”

Vân Triết chạy vội, Vân Động lại cực kỳ miễn cưỡng:” Cháu không phải đứa ngốc, cháu muốn làm đại tướng quân.”

Trường Bình bẹo má:” Nhà chúng ta nhiều đại tướng quân hơn chó, lão tổ Vệ Thanh ngươi kết cục thế nào, mong chết để được giải thoát, dù thế còn bị cha ngươi bắt chịu tội thêm năm năm. Nghe lão tổ, chúng ta không làm tể tướng, không làm đại tướng quân, không đọc sách, không luyện võ, lão tổ mong các ngươi làm hoàn khố cả đời ...”

Tô Trĩ tiễn Trường Bình được Đại Vương chở đi, rất lo cho nhi tử, vì không phải học, không phải luyện võ với Vân Động mà nói hấp dẫn quá lớn.

Trường Bình tới nhà, Vân Lang gọi đám huynh đệ tới cho náo nhiệt.

Hoắc Khứ Bệnh giết trâu như biểu diễn nghệ thuật, không cần ai giúp đỡ dễ dàng giết con trâu lớn, Vân Lang đứng xem tâm tình rất tốt.

Tào Tương thì bi thương:” Hắn là đại tướng quân, mãnh tướng vô địch, giờ thành đồ tể.”

“ Mẫu thân vừa nói, đại tướng quân nhà chúng ta nhiều như chó, cái gì nhiều cũng không đáng tiền.”

“ Nói thế cũng phải.” Tào Tương phụ trách giết gà, song rõ ràng không hi vọng gì vào hắn:” Lần này ta tiếp nhận vị trí của đại ti nông, chuẩn bị trồng gạo ở phương nam, trồng bông ở phương tây, mạch ở phương bắc, ngươi phải giúp ta.”

“ Phía đông thì sao?”

“ Phía đông làm cá muối.”

“ Vớ vẩn, phía đông là bình nguyên bao la, ngươi không định trồng lương thực à?”

“ Ngươi mới ngốc, phía đông giàu có, ta không định trồng lương thực mà bán lương thực tới đó, thứ nhất là thuận tiện triều đình khống chế phương đông, hai là nơi đó quá nhiều người đọc sách, không thể quá giàu có, nếu người ta binh nhiều lương đủ sẽ dễ tạo phản.”

Vân Lang mắng:” Tạo phản chưa bao giờ từ người đọc sách.”

Tào Tương bẻ cổ gà:” Ta chướng mắt với Đổng Trọng Thư không được à?”

“ Lão Đổng chọc gì tới ngươi?”

“ Ông ta mở thư viện ở Giang Đông, Toánh Xuyên, mưu đồ lay chuyển căn cơ của ta.”

Tên này thật vô lý, Vân Lang phải bất đắc dĩ gật đầu, quay sang Lý Cảm kêu:” Ngươi không làm nhẹ nhàng chút được à?”

Lý Cảm nổi giận:” Ngươi thử giết lợn mà nó không kêu xem sao? Nãy giờ mỗi ngươi đứng chơi đấy, còn mặt mũi nói người khác.”

Rốt cuộc cũng giải quyết được con lợn ồn ào, Lý Cảm cầm cả ấm trà lên tu ừng ực, nhìn Hoắc Khứ Bệnh điêu luyện lóc thịt trâu:” Ngươi nói xem, sao giết lợn nó lại kêu to thế, ngươi giết trâu không thấy động tĩnh gì?”

“ Đây là một điển cố, gọi là trâu không có răng cửa, dê không kêu, lợn gào vỡ trời, ngươi có muống nghe không?” Hoắc Khứ Bệnh rửa tay đi uống trà:

“ Lát ăn uống nghe A Lang kể cho hay.” Lý Cảm đặt ấm trà xuống:” Trước tiên kể cho ta chuyện giữ Lưu Lăng và Lưu Cư đi, ta hứng thú với chuyện đó hơn.”

Vân Lang hỏi:” Ngươi nghe thấy chuyện gì rồi hả?”

Hoắc Khứ Bệnh cười lạnh:” Ta cũng nghe thấy Lưu Cư và một số kẻ liên hợp tiến ngôn với bệ hạ, chuẩn bị chia người trong thiên hạ ra làm các đẳng cấp khác nhau. Ngươi nói xem, chúng ta sẽ bị phân vào giai tầng nào?”

“ Mảnh đất Thân Độc là nơi bị người ta chinh phục qua chinh phục lại, mấy nghìn năm qua không biết có bao nhiêu nhà chinh phục xuất hiện ở mảnh đất đó. Cho nên họ luôn sống trong hoàn cảnh giống thời Chiến Quốc của chúng ta, nhưng thời gian vô cùng dài.”

“ Sau khi người Nhã Lợi An xâm chiếm Thân Độc, bọn họ xuất hiện hai giai tầng thống trị, một là giai tầng võ sĩ do người Nhã Lợi An cầm đầu, còn lại là giai tầng tăng lữ tế tự thần linh. Sau này thực lực người Nhã Lợi An đi xuống, giai tầng tăng lữ dần nắm quyền, chính là Bà La Môn ban đầu, bọn họ xưng là miệng của thần linh, bọn họ truyền đạt phúc âm, truyền đạt sắc lệnh, là cao quý nhất, thân phận định ra là không thể thay đổi.”

“ Bọn họ có một thứ ca dao gọi là Nguyên nhân ca, trong bài ca dao này tất cả mọi người biết thành một người, gọi là người gốc. Trong đó Bà La Môn là miệng, Sát Đế Lợi là hai tay, Phệ Xá là hai đùi, Thủ Đà La là cẳng chân.”

“ Lưu Lăng không cam lòng ở dưới tăng lữ Bà La Môn, thế nên chém giết tăng lữ sáu năm trời, sau đó tăng lữ phải thay đổi nguyên nhân ca, đặt Sát Đế Lợi ở cấp trên cùng. Lưu Lăng cho rằng thứ này giúp con cháu Lưu thị vĩnh viễn thống trị Đại Hán, tiến cử thứ này cho Lưu Cư, đó là cải cách thân phận mà Lưu Cư chuẩn bị tiến hành, chúng ta hẳn được liệt vào giai tầng, Sát Đế Lợi.”

Nghe Vân Lang giải thích đầu đuôi, Hoắc Khứ Bệnh không nói gì, Lý Cảm thấy không liên quan tới mình, chỉ có Tào Tương cười hì hì:” Nghe có vẻ không tệ.”

“ Nói ra thì chúng ta là người được lợi, có thứ này hay không thì địa vị của chúng ta không thay đổi, nhưng lại mâu thuẫn với mục tiêu đả kích huân quý, trái ngược với khoa khảo đề bạt sĩ tử hàn môn mà bệ hạ tiến hành. Đồng thời cũng chống lại tư tưởng của của Nho gia mà Đổng Trọng Thu thi hành.” Vân Lang lắc đầu liên hồi:” Cho nên Lưu Cư lần này thực sự tự tìm đường chết.”

Lý Cảm ngạc nhiên:” Chả lẽ bên cạnh Lưu Cư không có lấy một người sáng suốt? Tớ nhớ Địch Sơn, Hà Khâu Giang Công, Chu Mãi Thần đều không phải hạng tầm thường cơ mà.”

Tào Tương xua tay:” Thực sự một lòng vì Lưu Cư chỉ có Địch Sơn thôi, số còn lại thì trời biết có mục đích gì. Ta không tin loại như Lưu Cư lại có bản lĩnh để nhân kiệt như Chu Mãi Thần ra sức vì hắn.”

Vân Lang khịt mũi:” Trong tay Lưu Cư có năm châm ngôn Hứa Mạc Phụ, cái thứ nhất là ngày chết của Khứ Bệnh.”

Hoắc Khứ Bệnh hỏi ngay:” Khi nào ta chết?”

“17 năm trước.”

“ Thế thì tốt.”

Tào Tương bổ xung:” Cái thứ hai là cái chân mười cân của Tùy Việt đã ứng nghiệm, cái thứ ba là thọ hạn của á phụ ta vào năm năm trước, cơ bản là đúng.”

Lý Cảm gật gù nếu không có Tô Trĩ thì Vệ Thanh không qua nổi:” Vậy cái thứ tư thứ năm.là gì?”

“ Không ai biết, chỉ biết Hứa Mạc Phụ cho Lưu Cư năm cẩm nang, phải chăng vì thứ này mà người khác nghe hắn?” Tào Tương lẩm bẩm tự nói:

Hoắc Khứ Bệnh nghi ngờ hỏi Vân Lang:” Có phải ta cũng nên chết từ 17 năm trước rồi không? Ngươi nhìn A Cảm, trên người hắn có bao nhiêu vết thương, còn ta thì thuận lợi tới mức ta cũng không ngờ, cảm giác không thật.”

Lý Cảm vênh mặt, mỗi vết thương với chiến sĩ là một vinh quang, Vân Lang đặt tay lên vai Hoắc Khứ Bệnh:” Ngươi nhất định phải tin, ngươi là một người may mắn, không liên quan tới ta, ta trừ không cho ngươi uống nước lã thì không làm gì cả.”

Hoắc Khứ Bệnh thở phào:” Tốt nhất là thế, nếu ta phải nhờ vào người khác thì thả chết quách cho rồi.”

Tào Tương rốt cuộc nhổ hết lông gà, ném cho phó dịch, đi rửa tay:” Mấy chuyện thối nát này chẳng liên quan tới chúng ta, ta thấy sớm muộn gì hắn cũng tự hại chết mình, giờ chúng ta không giúp ai là may lắm rồi. A Lang, Lưu Bạc có khả năng thay được Lưu Cư không?”

“ Ta chưa thấy nó có bản lĩnh gì lớn, ngoại trừ nó biết nhẫn nại, nó rất biết nhẫn nại.” Vân Lương phải nói hai lần cho thấy đánh giá cao sự nhẫn nại của Lưu Bác thế nào:

Tào Tương thở hắt ra:” Vậy thì đợi thôi, bệ hạ còn khỏe lắm, giờ tìm kiếm nữ tử trong mộng các nơi.”

Vân Lang cười, mọi quân cờ của y đã vào vị trí rồi, có lẽ không phải đợi lâu nữa đâu.

Bình Luận (0)
Comment