Vân Triết đang xem sách trong thư phòng, thấy Lam Điền hậm hực đi vào gập sách lại:” Bảo nàng rồi, đừng tới phòng của Hồng Anh mà không nghe.”
Lam Điền lấy làm lạ:” Vì sao ngươi biết ta vào phòng nữ nhân béo đó.”
Vân Triết chỉ cái chuông nhỏ:” Hồng Anh đang nói chuyện với ta thì chuông reo không ngừng nên mới chạy đi.”
Lam Điền mắt đảo một vòng tới bên Vân Triết:” Trong phòng đó có thứ quan trọng lắm à?”
“ Bên trong trừ một cái đường hầm ra thì không có gì hết, nhiều tên trộm vì hứng thú với cái phòng đó bị Hồng Anh bắt được rất nhiều.”
Vậy là có bí mật, Lam Điền sáng mắt:” Đường hầm dẫn tới đâu?”
“ À, tới nơi đặt thư từ của Vân thị ... Phòng hồ sơ, ít nhất cha gọi như thế. Đại tộc nào chẳng có một chỗ bảo mật, Trường Môn cung cũng có mật thất còn gì.”
“ Năm tầng.” Lam Điền kiêu ngạo nói, chắc chắn nhiều hơn Vân thị:
“ Sai, năm tầng rưỡi.”
“ Nói vớ vẩn, nhà ta sao ta không biết.”
Vân Triết kéo Lam Điền ôm vào lòng:” Thứ quan trọng nhất của Trường Môn cung để ở trong tầng đó, ta vào rồi, mẫu thân nàng không cho ta nói, nói rằng tính nàng quá nóng nảy.”
“ Vì sao ngươi lại biết mà ta lại không?” Lam Điền lần nữa hét lên:
Vân Lang ôm Lam Điền vùng vẫy:” Vì ta là nữ tế của mẫu thân.”
Giận dỗi rất lâu, cuối cùng Lam Điền kiệt sức:” Còn có gì mà ta không biết không?”
“ Phía đông Kiến Chương cung 6 dặm có một sơn cốc nhỏ ...”
Mới nghe tới đó Lam Điền nhổm dậy bóp cổ Vân Triết:” Đó là nơi phụ hoàng ta luyện khí, ta xin tới mấy chục lần rồi mà không được, ngươi cũng tới rồi sao?”
“ Bệ hạ thưởng luyện khí cốc cho ta, không cho ta từ chối đã đuổi ta đi.”
“ Ngươi có phải con rơi của phụ hoàng ta không?”
Vân Triết cười khách khách, hôn chụt lên má Lam Điền:” Nàng nên mừng chúng ta không phải tỷ đệ.”
“ Thế vì sao phụ hoàng và mẫu hậu ta lại tốt với ngươi như vậy?” Lam Điền ghen tỵ chuyện này lâu rồi:
“ Vì họ thấy ta cười nàng thiệt thòi quá, nên bồi thường ... Á .... Á ....” Đôi nam nữ vật lộn nhau một hồi, da thịt cọ sát, hơi thở nóng dần, cả hai đều kiềm chế tới điểm giới hạn, không dám nữa, im lặng nằm nhìn nhau.
Lam Điền thì thầm:” Ngươi nói xem, mẫu hậu ta và cha ngươi phải chăng có chuyện?”
Vân Triết lắc đầu ngay:” Không thể nào, cha ta là quân tử.”
“ Ý ngươi là mẫu hậu ta thích cha ngươi, nhưng cha ngươi không nhìn trúng mẫu hậu ta?”
“ Nàng rốt cuộc muốn họ có chuyện hay không?”
“ Tất nhiên là không, có điều đáng lẽ phải là cha ngươi thèm khát mẫu hậu ta, mẫu hậu ta không thèm để ý mới đúng.” Lam Điền như chó nhỏ nằm sấp lên đùi Vân Triết:
“ Đừng lo, dù có hay không, hai người họ đủ trí tuệ xử lý chuyện của mình, giống lần này Vệ Thanh lão tổ qua đời, trưởng bối không cho chúng ta tham dự, đều có suy tính của họ. Trước khi chúng ta có đủ trí tuệ tham gia, tốt nhất là đứng nghe thôi ...”
Lam Điền phát ra tiếng kêu như mèo:” Đời này mẫu hậu ta thật thiệt thòi ...”
Vân Triết cực kỳ khẳng định lúc này trong đầu Lam Điền tưởng tưởng ra vô số câu chuyện ngọt ngào, thương cảm lẫn tà ác giữa cha mình và A Kiều quý nhân ... Trong câu chuyện đó hoàng đế chắc chắn là kẻ xấu xen vào phá hỏng nhân duyên đẹp.
Vân Lang lo liệu xong tang lễ của Vệ Thanh thì như già đi mười tuổi, chủ yếu vì râu bò khắp khuôn mặt trẻ trung của y. Không định cạo đi, ba người Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm trông già hơn y quá nhiều.
Sự cố bất ngờ làm không cần đợi tới sinh nhật của Hoắc Khứ Bệnh, đám huynh đệ tề tụ đông đủ.
Lúc này trên thảo nguyên Hàm Dương có bốn ngôi mộ lớn, là Trường Lăng của cao tổ, An Lăng của Huệ Đế, Dương Lăng của Cảnh Đế, cùng với lăng mộ chưa hoàn thành của Lưu Triệt.
Cạnh mỗi lăng tẩm đều có một lăng ấp, nổi tiếng nhất là Dương Lăng ấp.
Mộ của Vệ Thanh cách lăng tẩm hoàng đế không xa, nằm hướng tây cách gần 1000 bước chân, đó là ân huệ cực lớn.
“ Thế nào ngươi cũng có ngày chôn ở đây, mộ ở Âm Sơn nhé?” Lưu Triệt nhìn quan quách của Vệ Thanh đặt xuống mộ, cảm khái nói với Vân Lang:
“ Nghe tên là biết vị trí kém nhất.”
“ Ngươi tự biết mình đấy ... Chỉ cần là trung thần, chết rồi trẫm nhất định sẽ tôn vinh.”
Lưu Triệt nói rộng lượng vô cùng, được đám quần thần vỗ mông không ngớt.
“ Thứ bùn mà ngươi dùng phong bế mộ là cái gì? Vì sao thêm nhiều thanh sắt như vậy?” Lưu Triệt tiễn Vệ Thanh đi vô cùng thành tâm, tới khi phong bế mộ mới chuẩn bị rời đi:
“ Mẫu thân có nhi tử, tương lai không bồi táng bên cạnh á phụ, cho nên thần làm ra thứ vật liệu khiến mộ của á phụ mãi mãi không thể xâm phạm.” Vân Lang vốn không có tâm trạng nói chuyện, nhưng Lưu Triệt quá tò mò:
“ Thật không, chỉ là bùn thôi mà.”
“ Bệ hạ không tin, thần có thể sai công tượng làm một thứ để bệ hạ kiểm nghiệm.”
Không lâu sau công tượng dùng cọc sắt và xi măng làm ra "cục bùn" trăm cân, tất cả làm trước mặt Lưu Triệt, chưa đợi khô đã ra lệnh đưa đi.
Lưu Triệt tựa cười tựa không hỏi nhỏ:” Thủy Hoàng lăng dùng thứ này phong bế hả?”
Vân Lang gật đầu khẳng định:” Không ai có thể vào được.”
“ Được, nếu thứ đó thực sự kiên cố như ngươi nói, trẫm sẽ tha thứ cho tên nghịch tặc Tiền Tần ngươi.”
Vân Lang cười khổ:” Thần vì Đại Hán chinh chiến cả đời, sao lại là nghịch tặc, thần sinh ra thì Đại Tần đã không còn nữa rồi.”
“ Dù thế ngươi vẫn là tên nghịch tặc, phải cảm tạ lòng dạ bao la của trẫm.”
Dưới góc độ của hoàng đế nói câu này cũng chẳng sai, Vân Lang cũng không thấy hắn nói sai.
Đưa mắt tiễn Lưu Triệt đi rồi, Vân Lang quay sang nhìn lăng tẩm to lớn vô cùng của Lưu Triệt.
Trên sử sách Mậu Lăng của Lưu Triệt dùng 53 năm mới xây xong, bên trên đắt đất thành núi, giữa xen cát và đá lớn, dù thế cũng không thoát khỏi tay tay của Xích Mi quân ( khởi nghĩa giữa thời Hán).
Đất bị đào đi, đá bị người ta phá vỡ, nhưng cả khối xi măng cốt thép cao ba trượng, Vân Lang nghĩ đánh bom cũng chịu.
Ở Đại Hán, chuyện sau khi chết còn quan trọng hơn cả khi còn sống.
Cảm giác của Vân Lang với Lưu Triệt rất phức tạp, cho nên y định xây một cái mộ kín mít vĩnh viễn không bị ai quấy nhiễu, để tên này ngoan ngoãn ở trong đó ... Vĩnh viễn đừng ra.
Lưu Triệt sau khi đích thân kiểm nghiệm xi măng, hết sức tự nhiên dùng nó thay thế cho đá lớn ở hoàng lăng của mình, giảm thiểu hữu hiệu lượng lớn lao dịch, hơn nữa vì cần mua lượng lớn sắt và xi măng, vì thế nghề luyện sắt cổ xưa và nghề luyện xi măng mới nổi lên tầm cao mới.