Quan Trung vào mùa hè gió nóng, Vân Lang mồ hôi như tắm, tới Bách Hoa cốc chỉ 20 dặm, đến nơi thì mồ hôi dính bụi không nhìn ra bộ dạng nữa rồi.
Canh phu trông cửa chưa kịp khóc lóc báo tin thì ngựa du xuân phong vọt qua. Chỉ thấy khắp nơi đã treo lên tấm phướn trắng, người không còn nữa mới treo thứ này.
“ Vân hầu, bệ hạ ở trong, không được càn rỡ.” Một võ sĩ cao lớn không ngờ tóm lấy kìm ngựa du xuân lại:
Vân Lang nhảy xuống ngựa, lạnh lùng nhìn Triệu Xung, lão này râu tóc đều trắng rồi vẫn làm chó trông cửa cho hoàng đế.
Có điều ông ta già thật rồi, không còn cái dũng năm xưa, Triệu Xung né tránh ánh mắt Vân Lang, song vẫn nói:” Quân hầu y phục không chỉnh tề sạch sẽ.”
Vân Lang nhảy ùm xuống ao bên cạnh, rửa ráy qua quít:” Giờ sạch chưa?”
Toàn thân trên dưới chỉ có mỗi cái quần, gạt Triệu Xung đi vào nội viện.
Tào Tương mặc áo tang quỳ trên bồ đoàn, theo sau là ba nhi tử của Vệ Thanh.
Vệ Kháng thấy Vân Lang tới, vừa định gào khóc thì bị tát cho một phát:” Vì sao không báo trước cho ta?”
Tào Tương nói nhỏ:” Á phụ không cho, vào đi, đợi mỗi ngươi nữa thôi.”
E rằng Vệ Thanh không muốn sống nữa rồi, nếu không đã cho gọi Tống Kiều, Tô Trĩ.
Trong phòng không nhiều người, Lưu Triệt chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ nhìn trăng, Trường Bình bình tĩnh ngồi bên giường bệnh chỉnh tóc cho ông.
Người vui vẻ nhất là Vệ Thanh, vẫy tay:” Sao mặc mỗi cái quần đã tới, ha ha , lại còn rơi xuống nước nữa à?”
“ Trên đường đi thấy một bà béo rơi xuống nước, tốn không ít công sức mới kéo lên được.”
Vệ Thanh nghe vậy bật cười, Trường Bình thì bật khóc.
“ A Lang, ta không muốn sống nữa, quá thống khổ, ngươi đừng trách ta.”
“ Bá phụ chịu đựng thêm thời gian, biết đâu có thuốc mới.”
Vệ Thanh thở khó nhọc:” Đây là bệnh chết chắc, Tiểu Trĩ, Tống Kiều cố giữ ta năm năm là trái với ý trời rồi, chúng cũng vất vả, ta thì đau đớn, không bằng chết cho hai bên thoải mái.”
Vân Lang ngồi xuống trước giường, nói với hoàng đế:” Bệ hạ nên hạ chỉ.”
Lưu Triệt lạnh lùng nhìn Vân Lang:” Hạ rồi, ông ấy không tuân chỉ, ngươi bảo trẫm phải làm sao, chặt đầu à?”
“ Khụ khụ, bệ hạ thật biết nói đùa, thần không cười được nữa ...” Vệ Thanh vô cùng yếu ớt nói với Vân Lang:” Tô Trĩ mỗi lần cho thuốc vào huyết mạch lão phu, lão phu lại thống khổ vô cùng, sau đó sốt cao ba ngày, người ta cả đời chỉ chết một lần, lão phu chết vô số lần rồi ...”
Lưu Triệt cười nhạt:” Thì ra Vân Lang ngươi cũng chẳng phải thần tiên.”
Lúc này rồi Vân Lang không muốn đấu khẩu với Lưu Triệt làm gì, vớt vát nói:” Bá phụ, sao không đợi Khứ Bệnh về đã.”
Vệ Thanh lắc đầu:” Không đợi được nữa ... Được rồi, ngươi tới thăm ta rồi, cũng ra ngoài đeo tang rồi quỳ đi, không về ngủ cũng được ... Bệ hạ, cũng xin bệ hạ rời đi, thần muốn nói với Trường Bình vài câu.”
Lưu Triệt không nói gì thêm, Vân Lang cũng ra ngoài, một đứng, một ngồi đợi báo tin.
Không lâu sau có tiếng khóc cố áp chế của Trường Bình truyền ra, Lưu Triệt nhìn trời buông một tiếng thở dài:” Cuộc đời ngắn ngủi.”
Vệ Thanh không đợi được tới khi mặt trời lên đã lặng lẽ ra đi trong bóng tối, trên mặt mang nụ cười nhẹ nhàng, ra đi không vướng bận gì.
Khi đám vãn bối đưa ông vào quan tài băng, gần như không cảm tháy được trọng lượng, năm năm dày vò trên giường bệnh đã tiêu hao hết huyết nhục rồi.
Vân Lang quỳ trong lán nghe đọc chiếu thư của hoàng đế, nội dung rất nhiều, lời tán dương vang vọng cả cốc, chức vị đại tư mã cũng đã quay về với Vệ Thanh ...
Những thứ đó Vân Lang không quá để ý, đại bộ phận thời gian nhìn Trường Bình, Vệ Thanh ra đi, dường như bà cũng chết rồi.
Lưu Cư tới lễ nghi chu đáo, còn khóc rất lâu, chẳng biết vì sao Vân Lang nghe ra tiếng cười trong đó.
Theo lý mà nói Vệ Thanh chết không có lợi gì với hắn, cảm giác đó không xua đi được, nhiều năm qua y luôn tránh tiếp xúc với Lưu Cư, cũng không muốn đối đầu với mẫu thân, nên buông lỏng giám sát Lưu Cư.
Giờ xem ra tên này có vấn đề.
Cẩu Tử mang áo tới cho Vân Lang, thấy gia chủ cứ nhìn Lưu Cư, hắn rất tinh minh rời Bách Hoa cốc, song không về trang mà tới Trường An tìm Chử Lang.
Tiếp đó không biết Chử Lang đi đâu.
Vân Lang cũng không quản tới chuyện đám trẻ con năm xưa được Thái Tể nuôi trong hang, sau đó được y đưa về trang tử.
Mấy năm qua Chử Lang càng thêm thần bí, một năm chẳng thấy mấy lần, chỉ có Cẩu Tử suốt ngày lượn lừ trước mặt.
Còn về phần Mao Hài, hắn chưa từng rời Vân thị trang tử nửa bước.
Mấy đứa con của Sửu Dung đều làm việc ở Vân thị, đứa xấu nhất là thị nữ thiếp thân của Vân Triết.
Vì quá xấu, cả Lam Điền cũng không coi nữ hài tử tên Chử Hồng Anh là nữ tử, một nữ tử mà tu luyện bản lĩnh của kháo sơn phụ thì cơ bản cũng vô duyên làm nữ nhân rồi.
Chử Hồng Anh nói thì là thị nữ lại chẳng chăm lo sinh hoạt của Vân Triệt, nàng có phòng riêng trong tiểu viện của Vân Triết, bình thường ít khi thấy mặt.
Lam Điền rất hứng thú với căn phòng nhỏ của Chử Hồng Anh, kỳ thực nàng hứng thú với tất cả những chỗ không tiện tới ở Vân thị.
Thừa lúc Vân Lang và mấy trưởng bối trong nhà tới Bách Hoa cốc tham dự tang lễ của Vệ Thanh, Lam Điền rình lúc Chử Hồng Anh không có mặt, chui vào gian phòng nhỏ đó.
Lam Điền chưa bao giờ thấy nhiều khóa như vậy.
Trong phòng từ tủ, hộp, rương, đều có khóa, hơn nữa là khóa đồng đặc chế, Lam Điền không cách nào mở được, hậm hực nói:” Phòng mình như phòng trộm ấy.”
Đúng lúc này chợt cảm thấy rờn rợn sau gáy, quay lại thấy thân thể to lớn của Chử Hồng Anh cách mình chưa tới một thước, Lam Điền nhanh chóng lùi lại, không biết vì sao lại rối rít giải thích hành vi của mình với một thị nữ:” Ta chỉ xem thôi.”
Chử Hồng Anh mặt không có cảm xúc nào:” Nơi hạ nhân sống, công chúa không tiện quang lâm.”
Lam Điền nghe câu này như mèo bị dẫm phải đuôi:” Ta là nữ chủ nhân tương lai của Vân thị, có chỗ nào mà không thể vào?”
“ Đợi khi công chúa gả vào Vân thị hẵng nói, ngoài ra thêm một câu, dù là Tống Kiều phu nhân cũng không thể vào đây.”
Lam Điền thẹn quá hóa giận, đang định nổi cơn tam bành thì Liên Tiệp như quả bóng tròn lăn vào.
Mười mấy năm qua Liên Tiệp không thay đổi mấy, vì béo tròn nên trông hắn không già, nếu bỏ qua mái tóc điểm bạc thì gần như không khác trước kia:” Công chúa nếu không vui cứ đá lão nô, năm xưa vệ hạ có chuyện phiền lòng là lại đá lão nô cho vui.”
Đối diện với hai người quỷ dị thế này Lam Điền hết cách, bởi móc:” Phòng bẩn quá, không biết quét dọn à?”
Liên Tiệp cười hì hì:” Đúng thế, Chử Hồng Anh là nữ tử bẩn thỉu, công chúa mau mau rời đi, tránh bẩn váy áo.”
Lam Điền đi rồi, hai người kia cũng biến mất, kỳ thực căn phòng này hoàn toàn không có bất kỳ cái gì hết, nhưng những kẻ tò mò bỏ mạng vì nó lại rất nhiều rồi.
Giống như tòa Độc Thạch thành kia, Vân thị chưa bao giờ coi nó là địa bàn của mình, nhưng kẻ nào nhắm vào Vân thị cũng ra sức tranh giành nơi đó, dã tâm của chúng vì thế phơi bày, sau đó lần lượt biến mất trong yên lặng.