Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1126 - Q8 - Chương 015: Phấn Đấu Là Hành Vi Tàn Phá Sinh Mệnh.

Q8 - Chương 015: Phấn đấu là hành vi tàn phá sinh mệnh. Q8 - Chương 015: Phấn đấu là hành vi tàn phá sinh mệnh.

Tiễn phụ hoàng mẫu hậu đi, Lưu Cư tới bên Vân Triết vẫn nằm thở, cúi đầu nhìn xuống:” Ngươi tới đây làm gì?”

Vân Triết nhìn lại:” Ta muốn cưới Lam Điền.”

Dựa vào tình hình hôm nay, Lưu Cư nhanh chóng có quyết định:” Hai chúng ta không có thù hận đúng không?”

Vân Triết trừng mắt lên:” Vân thị ta cũng không có thù hận gì với ngươi.”

Lưu Cư quay đầu nhìn qua Lưu Đán, Lưu Đán không coi hắn ra gì, tên này để lộ rõ dã tâm dễ đối phó, vì thực lực kém xa hắn, cuối cùng tới trước mặt Lưu Bác:” Ngươi muốn tranh giành với ta sao?”

Lưu Bác lắc đầu:” Thái phó mấy năm qua dạy đệ đạo nông tang, thương cổ, đệ chỉ muốn nghiệm chứng thứ thái phó dậy.”

“ Thật chứ?” Lưu Cư tựa cười tựa không đánh giá đứa đệ đệ nhút nhát có cơ hội tranh giành với mình nhất:” Nếu vậy ta cho ngươi cái trang nghìn mẫu ở Thượng Lâm Uyển để ngươi nghiệm chứng học vẫn của mình.”

Lưu Bác thở dài:” Nếu huynh thực lòng cho thì đệ xin nhận.”

Trong ký ức của Lam Điền thì Lưu Bác lúc nào cũng rụt rụt rè rè, chẳng thân được với ai.

Nếu bắt nạt hắn thì hắn chỉ nhắm mắt lại khóc, chẳng chạy, mặc cho ngươi bắt nạn chán thôi, còn nữa, hắn còn không đi mách. Loại hèn nhát như thế Lam Điền không thèm bắt nạt, nàng thích bắt nạt loại có năng lực phản kháng, ví như Lưu Cư.

“ Ngươi không cần phải so sánh với người khác, mỗi người có thiên phú khác nhau, có người thích hợp đọc sách, người hợp luyện võ, hoặc hội họa, âm nhạc ... Tìm được thiên phú của mình, sẽ có được thứ để kiêu ngạo.” Vân Lang khi nói chuyện với Lưu Bác nói rất chậm, có thế đứa bé này mới nghe rõ, hơn nữa y cũng không dạy học trên lớp, đa phần bên hồ, hoa viên, hoặc là con đường nhỏ:” Có biết huynh đệ Mạnh thị không?”

“ Có ạ, hai vị bác sĩ nông học nổi danh nhất Đại Hán.”

“ Thế nhưng cả thiên hạ trước kia nói huynh đệ họ là kẻ ngốc.” Vân Lang vuốt tròm râu ngắn:” Phụ hoàng ngươi gặp họ thích đá vài cái, A Kiều quý nhân cũng thích trêu chọc họ.”

Hai vị đó là nhân vật truyền kỳ rồi, Lưu Bác cũng từng nghe kể, song có chút nghi hoặc:” Đệ tử thấy họ mới là người thông minh nhất thiên hạ, thân ở vị trí cao mà không bị ghen tỵ, gia sản dư giả mà không sợ bị nhòm ngõ, có ba nhi tử một nữ nhi cũng không ngốc, ai nấy đều hơn đệ tử nhiều.”

Vân Lan mỉm cười, đó là sự thực không thể phản bác, vì ở phương diện đó mà nói hai huynh đệ đó là kẻ yếu, bất kể ai tranh chấp với họ, ngươi nắm quyền cũng phán đối phương sai, không cần cãi:” Đây chính là lối ra cho ngươi đấy.”

Vỗ vai Lưu Bác mấy cái rồi đi.

Lưu Bác khom người tiễn thái phó, đến khi không nhìn thấy nữa vẫn giữ nguyên tư thế ôm quyền khom lưng, hồi lâu không đứng thẳng dậy.

Vân Lang tâm tình khoan khoái trở về phát hiện Tô Trĩ đang đánh Vân Động, khuê nữ Vân Hoan ở bên tóc tay xoa xượi khóc lớn bênh đệ đệ của mình.

Đứa bị đánh thì cười hì hì, đứa xem náo nhiệt thì khóc như giết heo, rất thú vị, y chẳng định can thiệp.

Hồng Tụ dắt khuê nữ sáu tuổi Vân Mỹ Nhân ra vườn vẽ tranh, Trác Cơ bế ngoại tôn nữ dưới bóng cây ru ngủ.

Vân Triết nằm gối lên đùi Lam Điền, Lam Điền tỉ mỉ lấy giáy tai cho hắn. Đại Vương nắm trên thảm rách, ngẩng đầu nhìn Ly Sơn, không biết nghĩ gì.

Chỉ có Tống Kiều dẫn đám nha hoàn quản sự bận rộn chuẩn bị đại hôn cho Vân Triết.

Đại Vương thấy Vân Lang tới, nhích người sang bên, mời y cũng nằm, Vân Lang tất nhiên không thích cái thảm rách đó, kiếm cái ghế tựa của mình nằm xuống.

Vừa nằm xuống Lam Điền rất khéo chạy tới đặt bên cạnh một cốc trà, nhiệt độ rất vừa vặn cười nịnh rồi chạy đi.

Gió thổi vi vu mang theo hương thơm từ ao sen lướt qua, Vân Lang khép mắt lại nghe tiếng lão bà mắng con, nghe con đứa khóc đứa cười, thời gian mỹ hảo thế này không ngủ một giấc thật phí của trời.

"Phấn đấu kỳ thực là thứ tàn phá sinh mệnh!" Trước khi ngủ Vân Lang tự lẩm bẩm.

Ngủ không lâu nhưng sâu và khoan khoái, thức dậy mặt trời đã ngả về phía tây.

Đại Vương ngáy như sấm.

Ngẩng đầu lên thấy trời âm u, tựa hồ sắp mưa rồi, bảo sao oi thế, đang định đi tắm suối nước nóng thì phó dịch bẩm báo, Tư Mã Thiên và Đông Phương Sóc tới bái phỏng.

Năm năm trước vì tránh họa cho Tư Mã Thiên, sau phong thiện, Vân Lang kiếm cho hắn chức thái thú Giang Du đất Thục, đầu năm nay nghe nói hắn được bổ nhiệm làm thái sử lệnh trở lại, cuối cùng cũng về Trường An, lại làm sử quan.

Năm năm rồi không gặp Tư Mã Thiên, thân hình hắn tựa hộ không thẳng tắp nữa, tóc mai có chút trắng, đi lại có vẻ chậm chạp.

Tư Mã Thiên trước nhìn Vân Lang rất lâu mới nói:” Đều nói tháng năm làm người ta già đi, câu này dùng với Vân hầu không ổn.”

Đông Phương Sóc ghen tỵ nói:” Nếu cạo râu đi vẫn là một thiếu niên.”

Vân Lang rút một lọn tóc hơi bạc trong mái tóc đen dày, cảm khái:” Nhìn vậy thôi, cũng già rồi.”

Đông Phương Sóc nói với Tư Mã Thiên:” Nhuộm trắng lừa người đấy đừng tin.”

Tư Mã Thiên ngửa mặt cười:” Ly biệt năm năm, trở về Vân hầu vẫn không thay đổi, đáng mừng đáng mừng.”

“ Tư Mã tiên sinh từ xa mà tới, chúng ta uống rượu đã, luận cái khác sau.”

Đông Phương Sóc giục:

- Có rượu ngon món ngon còn không mau mau bày lên, không say không về.

Vân Lạc ngạc nhiên:” Đông Phương tiên sinh chả lẽ có chuyện vui gì hay sao?”

“ Ài, cãi lão già không biết thẹn này cười một nữ tử chưa tới 17 làm thê, giờ có thai rồi.”

Lương Cơ cả đời theo Đông Phương Sóc, đến khi hắn quan cao lộc dầy lại bệnh mất, vì thế Đông Phương Sóc sa sút mấy năm, giờ mới phấn chấn trở lại, Vân Lang cười:” Chúc mừng, chúc mừng.”

Mỗi người bên cạnh đều có cuộc sống riêng, hơn nữa đều không tệ, Vân Lang thấy phấn đấu trước kia của mình không tệ.

Đông Phương Sóc thoát khỏi vận mệnh lộng thần, giờ là thành thủ một ấp giàu có như Dương Lăng ấp, mấy năm qua phát triển không kém gì Phú Quý thành.

Nếu chẳng phải Lưu Triệt không đủ hùng tâm đem Trường An, Dương Lăng, Phú Quý nối thành tòa thành lớn thì một tòa thành huy hoàng nhất địa cầu đã xuất hiện.

Cho nên Đông Phương Sóc trong lúc uống rượu vô tình phát biểu ngôn luận đại loại hoàng đế không phù hợp với tình thế Đại Hán nữa.

Đương nhiên là nói rất kín đáo, chính bản thân hắn có lẽ không phát hiện ra giọng điệu đại nghịch bất đạo đó, Vân Lang thì có.

Vân Lang và Tư Mã Thiên đều không nói ra, hai người cùng nâng chén mời Đông Phương Sóc uống, bồn bề không người, chỉ có đám ve kêu ra rả cố át đi những lời đại nghịch đó.

Không có gì bất ngờ, ba người uống say khướt.

Vân Lang đang ngủ say bị Tô Trĩ cưỡng chế uống cái gì đó, y giật mình tỉnh lại, cảm thụ cái vị kỳ quái trong khoang miệng:” Nàng định hạ độc ta đấy à?”

Tống Kiều dùng cái khăn mát, lau mặt Vân Lang như lau dưa hấu, rất mạnh tay:” Bách Hoa cốc truyền tin, đại tướng quân e không xong rồi.”

Vân Lang cuống cuồng cứ thế đi chân đất vừa chạy vừa huýt sao, ra ngoài cửa thì ngựa du xuân đã đợi sẵn, nhảy lên ngựa chạy luôn.

“ Còn chưa mặc áo ….” Tống Kiều gọi với theo:

Bình Luận (0)
Comment